Đế Vương Trên Long Sàng

Chương 0: Dẫn Truyện

Làn da mật ong ánh lên màu hồng nhạt, âm thanh môi lưỡi mυ'ŧ hôn vang lên vẻ sắc tình vô ngần, thiếu niên có làn da trắng nõn dùng ngón tay thon dài ra vào c̠úc̠ Ꮒσα ướt dầm dề của người thanh niên đang dùng miệng hầu hạ dươиɠ ѵậŧ bản thân, eo lưng người sau hãm xuống thật sâu, theo rãnh lưng lả lướt hướng lên trên là hai cánh mông nhếch lên thật cao để tiện cho ngón tay xinh đẹp của ai đó ra ra vào vào.

Nhìn vị thái tử ngày thường luôn oai hùng quyền lực, lúc này lại ghé vào háng mình phun ra nuốt vào ©ôи ŧɧịt̠ thô to, khí chất bề trên của hắn trái ngược với vẻ dâʍ đãиɠ trên giường, gương mặt với ngũ quan bình thường có uy nghi của một bậc trữ quân thế mà vương vấn vẻ động tình, Vu Minh thỏa mãn cười nhạt, ©ôи ŧɧịt̠ gân tím sừng sững dựng thẳng, to lớn đến mức khiến người ta ghê sợ.

Nhưng dù hoàn cảnh hiện tại có dụ hoặc đến đâu thì từ đầu tới cuối ở sâu trong ánh mắt y vẫn luôn là sự lạnh lẽo như băng, giống oán hận, cũng giống khinh thường.

Y giơ tay tát lên cánh mông màu tối ấy khiến nó lay động thành từng tầng sóng làm Nguyễn Thuận giật nảy người và bắn ra tinh trắng, Nguyễn Thuận nức nở chịu đựng rồi tiếp tục hầu hạ dươиɠ ѵậŧ một cách đáng thương.

Hắn ngước lên dùng ánh mắt tủi thân tố cáo người vừa đánh mình như thể lên án y dám bắt nạt mình vậy.

Nguyễn Thuận tròn mắt, kết hợp với đôi môi sưng đỏ bị căng ra lâu quá khiến gương mặt phổ thông bình thường của Nguyễn Thuận giờ đây lại có vẻ mê người khi ở trên giường làm cho hô hấp của Vu Minh chợt nặng thêm, y bóp gáy Nguyễn Thuận ấn đầu hắn vào dươиɠ ѵậŧ mình rồi mạnh bạo cử động vòng eo, ©ôи ŧɧịt̠ ngựa to lớn thâm hầu khiến Nguyễn Thuận khổ sở hết sức, nhưng khi thấy Vu Minh có vẻ được thỏa mãn thì hắn nguyện chịu đựng sự đau đớn này.

Hắn yêu người này, yêu nên chấp nhận tất cả, yêu đến mức là đế vương đời kế tiếp mà cam chịu nằm dưới...

Vu Minh bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài rồi ép buộc dụ dỗ Nguyễn Thuận nuốt hết vào, nhìn thái tử khổ sở nuốt ăn dịch trắng, Vu Minh hài lòng cười nhạt, sau đó y chậm rãi áp lên người Nguyễn Thuận, dùng dươиɠ ѵậŧ sắp có dấu hiệu cứng tiếp của mình ma sát qua lại giữa hai rãnh mông, cọ sát với c̠úc̠ Ꮒσα đỏ hồng vì bị ngón tay chơi sưng.

"A...a.. Vu Minh... Vu Minh, ta đã bảo là, là... đợi,... đợi cho đêm, đêm động phòng..."

"Ta biết, thái tử điện hạ, ta chỉ ở bên ngoài."

"Sưng rồi.. Vu Minh, nơi đó không chịu nổi... Vu, Vu Minh tha ta đi..."

Vu Minh không trả lời, y ép hai chân của Nguyễn Thuận lên cao chạm tới bả vai, cơ thể người này rất mềm dẻo, dù y chơi thế nào cũng không sợ hư.

Y mạnh mẽ cọ sát dươиɠ ѵậŧ mình vào miệng lỗ thịt đã sưng đỏ một cách không thương tiếc, y muốn dù không làm đến bước cuối cùng thì người này cũng không còn cách nào để bước chân xuống giường, bởi vì y muốn nhục nhã hắn.

Y chán ghét, và cũng oán hận Nguyễn Thuận, oán đến khắc vào xương nhớ vào máu.

Đêm động phòng mà Nguyễn Thuận vừa đề cập là buổi hôn lễ được tổ chức bí mật sau điển lễ đăng cơ, vào lúc thái tử lên ngôi hoàng đế, tròn một tuần sau sẽ diễn ra.

Thật buồn cười, thế mà hôn quân có tiếng hoang da^ʍ vô độ lại còn ngây thơ giữ lần đầu cho đêm tân hôn…

Vu Minh chậm rãi nheo mắt lại, cơn oán rét buốt dần dày đặc nảy nở trướng lên, chiếm đi toàn bộ đôi mắt đang nhiễm màu tìиɧ ɖu͙© của người nọ. Ở nơi Nguyễn Thuận không thấy, bánh răng vận mệnh mới chỉ bắt đầu khởi động, định rằng sẽ là một triều đại đầy biến động.

Đã chỉnh sửa: 18/12/23