Âm báo điện thoại vang lên từng tiếng. Không cần mở ra tôi cũng biết, toàn bộ đều là ảnh Lâm Hạ Tri gửi đến.
Khương Vị đang thắt cà vạt, Khương Vị đang mặc đồ ngủ ngồi trên sofa, Khương Vị đang ăn, Khương Vị đang để lưng trần cạo râu...
Nếu người đàn ông trong hình không phải là người chồng hợp pháp của tôi, tôi thậm chí sẽ thốt lên: “Hạnh phúc quá đi!”
Bảy năm bên nhau, từ lâu tôi đã đếm không ra đây là tình nhân thứ bao nhiêu của Khương Vị nữa. Những người trước đó, mặc kệ được Khương Vị đối xử thế nào, ít nhất cũng không dám làm loạn trước mặt tôi, cho nên tôi có thể vờ như không biết.
Nhưng Lâm Hạ Tri thì khác. Cô ta biết Khương Vị dường như đặc biệt thích mình, mà cô ta cũng rất vô liêm sỉ.
Lần đầu tiên là một video Khương Vị đang ngủ, lần thứ hai là đoạn ghi âm trò chuyện kèm theo tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, lần thứ ba… là bộ ảnh cuộc sống thường ngày, kèm theo một bức ảnh của que thử thai hai vạch.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, cảm nhận mắt mình bắt đầu nóng lên và đau nhức.
“Đang nhìn gì vậy, bé mê tiền?”
Đột nhiên có một khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai tiến lại gần. Tôi tắt điện thoại, gượng cười: “Không có gì, tin nhắn rác thôi.”
Sau lần thứ ba nhận được những bức ảnh kɧıêυ ҡɧí©ɧ từ tình nhân của Khương Vị, tôi cũng giấu một thiếu niên ở nhà. Không ai khác, chính là Khương Vị của năm mười tám tuổi đã vượt qua thời không đến đây.
Tôi nhìn khuôn mặt niên thiếu quen thuộc kia: “Nhưng mà cậu vừa mới gọi tôi là gì?”
“Bé mê tiền!” Khương Vị mười tám tuổi nhún vai: “Không phải tôi vẫn luôn gọi chị như vậy sao?”
Suýt chút nữa tôi đã quên mất “bé mê tiền” là biệt danh năm xưa Khương Vị dành riêng cho tôi, đã rất lâu rồi không còn gọi như vậy nữa. Bây giờ hắn gọi tôi là: “Đường Khâm Khâm.”
“Đường Khâm Khâm, cô có thể đừng gây sự vô cớ được không?”
“Đường Khâm Khâm, cô lấy việc ly hôn ra uy hϊếp tôi đó à? Tôi thấy cô mới là người không dám đấy!”
“Đường Khâm Khâm, mọi thứ cô có đều là tôi cho, cô còn điều gì không hài lòng nữa?”
“Đường Khâm Khâm, tôi rất bận, đêm nay sẽ không về nhà.”
“Chỉ là ngày kỉ niệm nhỏ mà thôi, tôi đã nhờ người mua quà rồi còn gì? Đường Khâm Khâm, đừng gọi cho tôi nữa.”
-----------------
“Đường, Khâm, Khâm!” Cậu nhóc Khương Vị cố ý kéo dài giọng, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại.
“Sao chị lại thất thần như vậy?”
“Hả? Cậu vừa nói cái gì?”
Tiểu Khương dùng ngón tay chọc nhẹ vào lúm đồng tiền của tôi, đây là hành động mà cậu ta rất thích làm trước đây.
“Tôi nói, chuyện của tôi không thể cho Khương Vị ba mươi ba tuổi biết được, nếu không tôi sẽ không thể trở về.”
Tôi mỉm cười trêu chọc: “Không về được cũng rất tốt. Cậu sẽ bớt đi mười năm cố gắng vất vả, trực tiếp trở thành ông chủ.”
“Vậy cũng không được!” Tiểu Khương bật dậy, nghiêm túc nhìn tôi.
“Mười tám tuổi tôi còn chưa thổ lộ với chị, cũng chưa bắt đầu yêu đương, chưa cầu hôn, chưa cưới hỏi, còn chưa nhìn thấy dáng vẻ chị mặc váy cưới. Mười lăm năm, làm sao tôi có thể bỏ lỡ mười lăm năm với chị chứ?!”
Tôi nhìn khuôn mặt trẻ trung thậm chí vẫn còn vài phần non nớt trước mặt, đáy lòng dâng lên sự hoảng hốt.
Hóa ra chúng tôi đã yêu nhau mười lăm năm, lâu như vậy, lâu đến mức tôi quên mất cảm giác được Khương Vị thích là như thế nào rồi.
“Khâm Khâm, trước khi tìm ra cách trở về, chúng ta ra ngoài chơi đi! Dù sao tôi ở tuổi ba mươi ba rất bận rộn. Ở đây lâu như vậy, tôi cũng không thấy hắn về nhà.”
“Quên đi, mặc kệ hắn, tôi mang chị ‘bỏ trốn’ đi!”
Tôi nhìn khuôn mặt trẻ trung tươi cười trước mặt. Khương Vị ở tuổi mười tám đầy nhiệt tình và phô trương, đó cũng là độ tuổi hắn thích tôi nhất.
Tôi nhắm mắt lại: “Được, vậy chúng ta bỏ trốn!”