Hệ Thống Ép Tôi Làm Thần Y

Chương 2: Hệ thống vì tôi mở thiên nhãn.

Mục Vân Đông tỉnh lại sau cơn đau đớn toàn thân, anh lấy tay lau mặt một cái, chỉ cảm thấy toàn bộ trên tay đều là máu, chắc hẳn mình đã lăn xuống đất, bị thương không nhẹ.

Lại tới, anh lại nhìn thấy xanh xanh đỏ đỏ đang lơ lửng giữa trời đất với các loại khí tức mờ mịt.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn cảm thấy con mắt của mình có vấn đề, luôn có thể nhìn thấy ánh sáng màu sắc rực rỡ đang tung bay ở trên tất cả mọi thứ.

Mặc kệ là động vật hay là thực vật, cho dù là thân người thì trên người cũng gần như lơ lửng một loại sương mù hình thù kỳ lạ, các loại màu sắc đều có.

Mỗi lần anh muốn nghiên cứu là cái gì thì loại ánh sáng mờ mịt kia lại không thấy đâu, hiện tại loại hiện tượng này lại xuất hiện.

- A! Đến cùng là chuyện gì vậy?

Mục Vân Đông hô to.

- Đừng hô, anh còn chưa chết.

Một giọng nói thoải mái vang lên.

- Ai? Ai ở đây?

Mục Vân Đông giật mình, anh nhìn xung quanh, ngoại trừ mấy tiểu bằng hữu ở phía xa ra thì xung quanh anh cũng không có ai khác, ngay cả Khang Tuấn Trạch cùng lăn xuống với anh cũng không thấy đâu.

- Không cần nhìn, tôi ở trong thân thể của anh, nói chính xác là ở trong đại não của anh.

Lại là giọng nói kia.

- Anh ở trong đầu của tôi? Anh là cái thứ gì?

Mục Vân Đông ôm chặt đầu, đầu óc choáng váng.

- Hả? Tôi không tính là thứ, tôi là hệ thống sinh mệnh trí năng siêu cấp.

- Hệ thống?

Mục Vân Đông giật mình, là người hiện đại, anh đương nhiên đã nghe nói qua về thứ này, nhưng hệ thống làm sao có thể giao lưu với người khác được chứ.

- Tôi là hệ thống trí năng cao cấp, có đại não mạnh mẽ và phức tạp hơn so với con người, cũng có cảm xúc của con người, cho nên tôi có thể giao lưu với con người.

- Thì ra là như thế.

Mục Vân Đông thầm lấy làm kỳ lạ.

- Vậy anh đến bao lâu rồi?

Mục Vân Đông lại hỏi.

- Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy nguyên khí sinh mệnh là lúc tôi đã đến rồi.

Hệ thống đáp.

- Ôi lạy trời, thì ra chính là anh, hại lão tử tưởng mình bị bệnh, tự ti thật lâu, tôi thi vào viện y học cũng đều là bởi vì chuyện này.

Mục Vân Đông không khỏi phẫn nộ không thôi, bởi vì nhìn thấy những thứ đồ ngổn ngang này, anh luôn luôn coi mình là dị loại, rất ít giao lưu với người khác, dẫn đến anh không có nhiều bạn bè, cô nhi viện cũng chỉ có Vu Hiểu Hiểu nói chuyện với anh.

- Anh cho rằng lão tử nguyện ý à? Đi vào tinh cầu này, ràng buộc mấy trăm triệu người cũng không thành công, mãi đến khi gặp phải anh, nào biết lúc ấy anh mới chỉ là một nhóc con, chỉ có thể chờ anh từ từ trưởng thành.

Hệ thống cũng đột nhiên xuất hiện cảm xúc.

- Hả... anh còn biết tức giận à?

Mục Vân Đông ngạc nhiên.

- Được rồi, vậy anh nói cho tôi biết anh là cái gì? Tôi thấy là cái gì.

- Lại nói một lần nữa, đừng gọi tôi là Thứ, tôi là hệ thống sinh mệnh trí năng siêu cấp, chủ quản tất cả vật có sinh mệnh.

Hệ thống lại nổi bão.

- Tôi mở thiên nhãn cho anh, những khí mờ mịt trôi nổi trên người các loại sinh mệnh mà anh thấy kia tên là Sinh Mệnh Nguyên Khí. Thế gian vạn vật, chỉ cần là vật có sinh mệnh thì tinh khí thần của bọn họ sẽ lấy hình dạng sương mù trôi nổi xung quanh mình, chỉ là người bình thường không nhìn được mà thôi.

- Thì ra là như thế.

Mục Vân Đông thầm lấy làm kỳ lạ:

- Vậy tại sao lại là các loại màu sắc khác nhau?

- Bởi vì trời đất phân thành ngũ hành, mỗi loại thuộc tính nó thể hiện ra màu sắc sinh mệnh nguyên khí là không giống nhau.

- Vậy vì sao độ dày của mỗi loại sương mù lại không giống nhau, còn có tầng tầng?

- Đó là thọ nguyên, giống như là một vòng tròn tuổi tác, một tầng đại biểu cho sinh vật bình thường có thể sống một năm.

- Hiểu rồi.

Mục Vân Đông gật đầu, cuối cùng anh cũng hiểu được mấy năm này anh nhìn thấy những thứ năm màu sáu sắc này là như thế nào.

- Vậy hệ thống đại đại muốn tôi làm cái gì đây?

Mục Vân Đông hỏi.

- Đương nhiên là chữa bệnh cứu người rồi, bằng không vì sao tôi phải lấy tên là hệ thống sinh mệnh.

- Nghe kỹ nè, sinh mệnh nguyên khí của người bình thường đều có màu sắc đều nhau, nếu như bộ vị của ai xuất hiện màu xám hoặc là màu đen thì cho thấy thân thể của người đó sinh bệnh. Anh chỉ cần nhổ những khí tức màu đen kia ra, rót sinh mệnh nguyên khí mới vào thì bệnh nhân có thể khôi phục.

- Hiểu rồi.

Mục Vân Đông thông suốt nói:

- Nhưng mà anh ngây người ở đại não của tôi hơn mười năm, không chỉ đơn giản là vì để tôi chữa bệnh cứu người như thế chứ?

- Đương nhiên không phải, trên đời này không có cơm trưa miễn phí, tôi tới là vì tìm kiếm một hệ thống khác.

- Một hệ thống khác?

Mục Vân Đông không hiểu gì cả.

- Đúng vậy, đó là một hệ thống tàn thứ. Tôi là hệ thống kết thúc, lúc hệ thống còn chưa hoàn thành, lúc ấy hệ thống sinh mệnh số 3 bị người đánh cắp. Sau khi nhà khoa học tạo ra tôi, tôi đã truy tìm hệ thống kia khắp toàn bộ hệ ngân hà, một mực đuổi tới hành tinh này.

- Vậy anh không tìm được à? Sao lại muốn tôi giúp anh tìm?

- Tôi không tìm được, tôi chỉ cảm thấy đáp án của nó có lẽ ở tinh cầu này, nếu như nó cũng ràng buộc với người lại thì tôi không tìm được.

- Thì ra là như vậy.

Cuối cùng Mục Vân Đông cũng hiểu.

- Anh nhất định phải tìm được nó, tuy hệ thống số 3 là một tàn thứ phẩm, nhưng nó có một thiếu hụt, hệ thống sinh mệnh bình thường đều là lấy cứu người làm chủ, nhưng hệ thống này có thể sẽ hại người, cho nên anh phải tìm được chủ nhân của nó, đến lúc đó ta sẽ phải tiêu diệt nó.

- Được rồi, nói nhiều như vậy, hành động đi Mục thần y, sau này mỗi ngày ít nhất phải xem bệnh cho năm người, nếu ít hơn cẩn thận tôi sẽ chụp thọ nguyên của anh, để anh đoản mệnh.

- Còn có trừng phạt à? Anh đủ hung ác!

Mục Vân Đông oán thầm.

- Ít nói nhảm đi, bây giờ liền bắt đầu, anh xem bên kia kìa.

Mục Vân Đông nhìn về phương hướng hệ thống nói, chỉ thấy mấy đứa trẻ đang bắt cá trong khe nước, chơi đến vui vẻ.

- Không có vấn đề gì nha.

Mục Vân Đông nói.

- Anh lại trợn to mắt ra.

Mục Vân Đông trợn to con mắt, chỉ thấy sinh mệnh nguyên khí của những đứa trẻ này đều rất bình thường, nhưng kỳ quái là những đứa trẻ này chỉ có khoảng mười tầng, chẳng lẽ những đứa trẻ này đều muốn đoản mệnh à?

Đột nhiên, Mục Vân Đông cảm giác dưới chân đang chấn động, mấy ngày nay mưa to liên tiếp mấy ngày, mãi đến ngày hôm nay mới ngừng, mà cái đập lớn này lại là đập đất.

- Không hay rồi, đập lớn sắp vỡ!

Trong lòng Mục Vân Đông bỗng nhiên giật mình.

- Bọn trẻ, chạy mau đi!

Mục Vân Đông chạy nhanh về phía mấy đứa trẻ, anh kéo theo hai đứa trẻ chạy lên trên một ngọn núi nhỏ, mấy đứa trẻ khác nhìn thấy anh chạy thì cũng chạy theo.

Mấy người mới lên đến nửa sườn núi thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, bước chân nhanh chóng, dòng nước cuồn cuộn bao phủ chỗ ở của bọn họ vừa rồi.

- Thật nguy hiểm!

Mục Vân Đông và mấy đứa trẻ con đều còn đang khϊếp sợ.

[Đinh! Mục Vân Đông cứu tính mạng của năm người, ban thưởng năm trăm vạn tiền mặt, năm trăm vạn nguyên khí sinh mệnh, một bộ trang bị!]

- A ha, vậy mà lại có phần thưởng!

Mục Vân Đông vui mừng vạn phần, anh nắm tay lấy ra xem xét, quả nhiên là nhận được tin nhắn thông báo.

Lại nhìn về phía mình, vốn vết thương chồng chất, bây giờ vết thương nào cũng đều đã khép lại, lại nhìn quanh thân mình, sinh mệnh nguyên khí đậm đến mức có thể nhỏ giọt nước.

- Đúng rồi, tụi trẻ đâu?

Lại đánh giá mấy tên đứa trẻ, chỉ thấy mệnh số chỉ có tầm mười tầng lần này đều tăng tới bảy tám mươi tầng, đã đến tuổi thọ của người bình thường, quả nhiên là anh đã cứu tính mạng của bọn họ.

- A ha ha ha, tôi giàu to, tôi giàu to rồi...

Mục Vân Đông cười điên cuồng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của đứa trẻ bên cạnh.

- Hừ, luận văn cút mẹ đi, bằng tốt nghiệp cút mẹ đi, có hệ thống sinh mệnh này, lão tử có thể làm tiến sĩ, còn có phần thưởng, chờ xem đi!