Chương 9: Tôi đến nghe câu trả lời của em
Chủ nhật.
Tɧẩʍ ɖυng Dữ ra ngoài uống rượu với Trần Dương.
Hai người là bạn thân từ nhỏ có cùng chí hướng, đều thích gái đẹp.
“Ê, mấy nay tao quen được mấy em người mẫu xinh xắn lắm, mày có thích không tao giới thiệu cho.” Trần Dương hứng thú bừng bừng.
Tɧẩʍ ɖυng Dữ lắc những viên đá trong ly rượu, khẽ cười nói: “Mày tự giữ cho mình đi.”
Trần Dương nghe vậy trêu chọc đẩy anh: “Vãi thật, cũng có ngày mày chê phụ nữ luôn á? Chuyện gì đây?”
“Sao mày nhiều chuyện giống đàn bà thế.” Tɧẩʍ ɖυng Dữ nói xong cầm ly lên uống một ngụm rượu, muốn che giấu nụ cười trên môi.
Anh còn chưa cua được người ta nữa.
Hai người ngồi trong góc cạnh cửa sổ vừa trò chuyện vừa uống rượu.
Trời dần tối, đèn neon được bật sáng nhấp nháy cả đường Ánh Nguyệt, dòng người chen chúc xô đẩy.
Không biết tự khi nào trên sân khấu đã xuất hiện một cô gái ngồi đàn hát.
Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, chỉ có một chùm sáng duy nhất đang chiếu lên người cô gái kia.
Cô mặc một chiếc áo thun màu trắng cùng chiếc quần jean sáng màu, ôm đàn guitar và nhẹ nhàng cất tiếng hát.
Tình yêu như một bông hoa và tan biến như một bài thơ.
Thế nhưng nỗi cô đơn cũng tương tự.
Em nhớ anh, nhớ cách trò chuyện của anh.
Và không cách nào quay về thời điểm bắt đầu đó nữa.
Anh là tên gọi trong giọt nước mắt của em.
Là viên đá quý trong dĩ vãng đã qua.
Đau lòng là hiện thực chúng ta đã chia cắt lâu rồi.
(Bài hát Tên gọi của nước mắt - Tạ An Kỳ, bản dịch thuộc về CutieNavi)
…
Tɧẩʍ ɖυng Dữ có hơi bất ngờ khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Có đôi khi thành phố này thật nhỏ bé.
Trên con đường này có gần trăm quán bar, nhưng anh lại bước vào quán này, vừa hay Khúc Úy cũng ở đây.
Trần Dương thấy đôi mắt Tɧẩʍ ɖυng Dữ dán chặt vào một phía liền nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó nhìn thấy cô gái đang hát trên sân khấu, khoảng cách tuy hơi xa hắn không nhìn rõ tướng mạo của cô nhưng giọng hát thật sự rất êm tai, từng câu từng chữ đều chứa chan cảm xúc, nghe xong, ngay cả một người đàn ông như hắn cũng cảm thấy hơi buồn theo.
Hắn quay đầu lại, đưa tay ra hiệu trước mặt Tɧẩʍ ɖυng Dữ, “Sao mày nhìn con gái nhà người ta chằm chằm thế?”
Tɧẩʍ ɖυng Dữ cụp mắt, nhẹ nhàng nhếch môi: “Đẹp.”
Đêm nay Tɧẩʍ ɖυng Dữ ngồi ở đó nghe hết từng bài mà Khúc Úy hát.
Mãi cho đến khi cô cất guitar xuống sân khấu, Tɧẩʍ ɖυng Dữ mới đứng dậy lạnh nhạt nói một câu: “Tao đi vệ sinh.”
——
Hát xong, Khúc Úy sắp xếp lại mọi thứ rồi chuẩn bị đi vào toilet.
Ở quán bar Cheese chỉ có hai phòng vệ sinh, không phân biệt nam nữ, Khúc Úy đẩy phòng thứ nhất, có người.
Cô chuyển sang phòng thứ hai, vừa mới chạm tay vào tay nắm cửa thì cửa lại mở từ bên trong ra.
Khúc Úy ngước mắt lên kinh ngạc nhìn gương mặt quen thuộc qua khe cửa, cô chưa kịp phản ứng thì người bên trong đã kéo cô vào.
Khúc Úy không kịp phát ra âm thành nào, Tɧẩʍ ɖυng Dữ nhanh chóng bịt miệng cô, anh đặt ngón trỏ lên môi nhẹ nhàng nói: “Em nói nhỏ thôi.”
“Em đoán xem sẽ thế nào nếu người ta biết một nam một nữ cùng ở trong một phòng vệ sinh?”
Sau khi ánh mắt Khúc Úy dần bình tĩnh trở lại, Tɧẩʍ ɖυng Dữ mới rút tay lại.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Khúc Úy hỏi.
Tɧẩʍ ɖυng Dữ cười mỉa: “Tôi nói là trùng hợp thì chắc em cũng chẳng tin.”
“Vậy anh kéo tôi vào đây làm gì?”
Tɧẩʍ ɖυng Dữ cợt nhả vặn lại: “Em hy vọng tôi sẽ làm gì em?”
Khúc Úy lười tranh cãi với anh, làm bộ phải đi, “Không có việc gì thì tôi đi ra ngoài.”
“Này, tôi muốn nghe câu trả lời của em.” Đôi tay của Tɧẩʍ ɖυng Dữ dãn lên vòng eo mảnh khảnh của Khúc Úy, đôi môi kề sát bên tai nhẹ nhàng hôn, mυ'ŧ.
Khúc Úy duỗi tay đẩy anh ra, châm chọc hỏi lại: “Chỉ có mấy ngày mà anh không chờ nổi à?”
Tɧẩʍ ɖυng Dữ lại lần nữa cảm thấy cô đúng là cục xương khó gặm…
“Đúng, tôi không đợi nổi.” Tɧẩʍ ɖυng Dữ thấp giọng trả lời, hơi thở chợt trở nên nguy hiểm.
Một tay anh dễ dàng siết chặt cổ tay đang chống cự của Khúc Úy, sau đó anh dùng tay trái ôm chặt hai cánh tay của cô lên trên đầu, Tɧẩʍ ɖυng Dữ cúi đầu hung hãn bắt lấy đôi môi Khúc Úy mà cắn không chút dịu dàng nào.
“Ưm…” Khúc Úy vùng vẫy, đôi môi bị Tɧẩʍ ɖυng Dữ chặn lại, chỉ có thể phát ra vài tiếng ấp úng.
Tɧẩʍ ɖυng Dữ hơi rời khỏi môi cô, thở hổn hển: “Nếu em muốn người khác biết tôi đang chơi em trong này thì cứ hét to lên.”
Khúc Úy: “...”
Tɧẩʍ ɖυng Dữ cười ranh mãnh một cái rồi lại dán lên đôi môi cô.
Anh kẹp đùi mình vào giữa hai chân Khúc Úy, trói chặt cả người cô khiến cô không thể cử động, sau đó anh dùng một tay cởi khóa quần jean của cô một cách lưu loát.
Quần cô bị kéo ra hơn nửa, Tɧẩʍ ɖυng Dữ liền thò tay vào, hai ngón tay xuyên qua khu rừng rậm rạp chạm đến hai cánh môi mềm mọng, anh thử ấn hai cái, nhanh chóng tìm được hộŧ ɭε nhạy cảm rồi xoa xoa điểm nhạy cảm kia.
“Ah, không…” Khúc Úy khẽ rên, anh dùng sức xoa nắn nơi đó của cô, quả thực so với việc đút vào còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, dường như bị đυ.ng đến điểm G quá nhiều nên hai chân cô đều nhũn ra.
Nhưng Tɧẩʍ ɖυng Dữ đâu chịu buông tha cho cô, xoa nắn hộŧ ɭε đủ rồi ngay sau đó đút hai ngón tay vào trong âʍ đa͙σ, anh vừa tiến vào hành lang vừa cong ngón tay lên ma sát vách thịt, rất nhanh đã làm cho Khúc Úy nước nôi đầm đìa.
“Có đồng ý hay không, hửm?”
Hai ngón tay tiêu hồn vẫn còn đâm vào rút ra liên tục trong hành lang, nạo vét vách thịt non mềm mang theo từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra, chảy xuống đùi Khúc Úy.
Cô bị làm cho khó chịu cực kỳ, trong tiểu huyệt tựa như có hàng nghìn con kiến đang bò, hai ngón tay kia không thể thỏa mãn cô, cô muốn thứ gì đó cứng rắn hơn cắm vào…
“Anh…anh không biết xấu hổ…” Khúc Úy ngửa đầu thở dốc, du͙© vọиɠ trong cơ thể cô bắt đầu quay cuồng.
“Tôi không biết xấu hổ thế mà cái l** nhỏ này của em lại mυ'ŧ chặt tôi không nhả như vậy…” Anh nói ngón tay càng cắm vào nhanh hơn, khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi.
Khúc Úy giọng đầy nức nở: “Tôi đồng ý với anh là được…Anh buông ra…”
Tɧẩʍ ɖυng Dữ đắc ý cười cười, xoa nhẹ kɧıêυ ҡɧí©ɧ điểm G của Khúc Úy rồi mới từ từ rút hai ngón tay ra, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra đầm đìa theo động tác rút tay của Tɧẩʍ ɖυng Dữ, anh mυ'ŧ ngón tay một cách dâʍ đãиɠ.
Khúc Úy vẫn còn thở hổn hển, Tɧẩʍ ɖυng Dữ duỗi tay ra rút một tờ giấy thong dong ưu nhã lau ngón tay, sau đó nói: “Khó chịu lắm phỏng? Anh cũng đang rất khó chịu, chẳng bằng chúng ta giải quyết cho nhau một chút nhỉ?”
Khúc Úy cúi đầu xuống liền thấy giữa hai chân anh đã dựng đứng thành cái lều.
Tɧẩʍ ɖυng Dữ cởi thắt lưng, tụt quần xuống giữa đùi, lộ ra dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím, nhìn qua cũng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Khúc Úy co người lại theo bản năng: “Anh muốn làm gì?”
“Đừng vội, anh không cắm vào đâu.” Tɧẩʍ ɖυng Dữ cầm dươиɠ ѵậŧ kề sát vào một chút: “Anh chỉ ma sát phía ngoài thôi, nó cứng không chịu nổi.”
Tɧẩʍ ɖυng Dữ nhét dươиɠ ѵậŧ vào giữa hai chân Khúc Úy: “Giữ chặt chút, anh bắn xong thì sẽ để em ra ngoài.”
Không còn cách nào khác, Khúc Úy đành phải kẹp dươиɠ ѵậŧ to lớn bằng cả hai chân của mình.
Sau đó anh ôm lấy eo cô, bắt đầu lắc hông và xoa nắn âʍ ɦộ của cô: “Chậc, nhiều nước quá.”
Âʍ ɦộ của cô vừa bị anh trêu chọc đã ướŧ áŧ từ lâu, dươиɠ ѵậŧ cọ vào vừa trơn vừa nóng, Tɧẩʍ ɖυng Dữ khẽ nhéo cặp mông đầy đặn của Khúc Úy, nhanh chóng vào việc.
“Hah…ưm…”
Hai người cố gắng kiềm chế phát ra tiếng thở dốc.
Lúc này lại có người đẩy cửa, không mở ra được thầm chửi một câu: “Mẹ nó, không mở được.”
Khúc Úy hơi căng thẳng nhìn cửa, Tɧẩʍ ɖυng Dữ vỗ mông cô, bám sát vào bên tai nói: “Chuyên tâm vào.”
Anh bóp ngực cô, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ giữa háng, yết hầu thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ tràn ngập mùi vị tìиɧ ɖu͙©.
Vô cùng dâʍ ɖu͙© và khiêu da^ʍ.
May thay bên ngoài vẫn còn tiếng nhạc ồn ào, nếu không họ sẽ bị lộ ngay tức khắc.
Sau hơn mười phút cọ như vậy, rốt cuộc Tɧẩʍ ɖυng Dữ cũng than nhẹ rồi bắn ra.
Anh dùng giấy vệ sinh lau qua một chút sau đó hài lòng kéo quần lên.
Gò má Khúc Úy đỏ bừng, anh đã giải quyết xong nhưng cô vẫn rất khó chịu…
Nhưng nói chung cũng không thực sự cần thiết phải làʍ t̠ìиɦ với anh ngay tại đây, Khúc Úy lấy lại tinh thần, chắc chắn bên ngoài không có ai nên nói với Tɧẩʍ ɖυng Dữ: “Tôi đi đây.”
Tɧẩʍ ɖυng Dữ nghiêng đầu mỉm cười: “Này, đêm nay tự mình gõ cửa nhà anh nhé.”
Tɧẩʍ ɖυng Dữ biết rõ tính cách cứng rắn của cô, vì thế lại bổ sung thêm một câu: “Em không tới thì anh đến tìm em, em liệu mà làm.”