Nắng Xuân Không Muộn

Chương 13: Sướng không em? (H)

Warning: Chương này sử dụng từ ngữ thô tục, dirty talk,… Không thích chớ nhảy hố.

“Gâu!”

Tiếng chó sủa non nớt phá vỡ bầu không khí tình nùng mật ý giữa bọn họ.

Hai người đồng thời cúi đầu, chú chó lông xù màu trắng đang vẫy đuôi, mũi thì ngửi ngửi mắt cá chân Hòa Yến.

“Đại Ca Đại?”

Tay Nguyên Phi Cách dùng nhiều lực hơn, khiến cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao em biết nó tên là gì?”

“Em biết bói toán, vừa nhìn tướng mạo của bé cún này đã đoán được tên của nó.”

Cô nghiêm túc giải thích, Nguyên Phi Cách bật cười, anh lột áo khoác gió của cô ra rồi ném ra ngoài. Bé cún lông xù lập tức chuyển hướng chú ý, chạy ra ngoài theo hướng áo khoác rơi xuống.

Nguyên Phi Cách thuận tay đóng cửa lại.

Hòa Yến sợ lạnh, bên trong còn mặc áo len dày, không thấy bóng dáng đồ ngủ sεメy đâu cả.

Người đàn ông bất mãn “Hừ” một tiếng, kéo cổ áo cô ra nhìn vào trong.

Hòa Yến bĩu môi, đàn ông ai cũng vậy hết, miệng bảo không mà thân thể rõ là thành thật, thật đáng khinh bỉ!

Cô dựa vào tường nói: “Anh có thể đợi em cởϊ áσ len ra được không? Áo len của em đắt lắm, anh đừng có xé!”

Nguyên Phi Cách lui ra sau mấy bước làm động tác xin mời, sau đó thong thả ngắm cô.

Cô gái nhỏ ngượng nghịu cởϊ áσ ra, dưới ánh đèn ấm áp, hàng mi cô khẽ rung, ném cho anh ánh mắt mê ly như có như không. Nội y ít vải đến đáng thương, áo ngực màu đen khó khăn lắm mới che khuất được hai quả anh đào trước ngực, bầu ngực nở nang trắng nõn, khẽ lay động theo từng động tác.

Người đàn ông nhìn đũng quần đang dần phồng lên của mình, không kiên nhẫn nói: “Cởi cả quần ra đi.”

Lúc này trông anh vô cùng cường thế, giọng nói nghe có vẻ trầm lắng lạnh nhạt vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Hòa Yến rất ngoan, cô kéo quần xuống, tháo giày, tất cũng cởi ra ném trên mặt đất.

“Fuck!”

Nội y là kiểu liền thân, để lộ vùng cấm địa ở giữa, lớp ren phủ đến vùng tam giác, hai dây đai bên dưới được nối liền với tất lưới.

Không biết có phải do ánh sáng hay không mà lúc này phần lớn da thịt lộ ra ngoài không khí của người con gái có hơi phiếm hồng. Dáng người cô là dáng người quả lê, chỗ nào cũng gợi cảm và đầy đặn, nếu được cắn một miếng chắc là ngon ngọt lắm, Nguyên Phi Cách nghĩ.

Cảnh tượng này thật sự mãn nhãn, anh không khỏi ngắm thêm một lúc.

Hòa Yến chắp hai tay đằng sau lưng, cô ngại ngùng dựa vào tường không dám ngẩng đầu nhìn anh, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy anh có động tác gì.

Cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, lúc chạm đến ánh mắt của người đàn ông, hai chân Hòa Yến vô thức run rẩy.

Cô không thể nhìn ra cảm xúc của anh lúc này, anh đang nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen mỗi lúc một sâu, không biết có phải do khoảng cách giữa xương mày và đuôi mắt quá gần hay không mà cô luôn cảm thấy lúc này giữa hai đầu lông mày của anh như ẩn chứa sát khí vậy.

Hòa Yến lập tức cảnh giác, chết tiệt, cứ hấp tấp tới nhà anh mà không báo trước với ai cả…

Cô nuốt nước miếng, nói: “Anh… anh làm gì…”

Nguyên Phi Cách không tiếp lời cô mà hất cằm ra lệnh: “Xoay người, bám vào tường.”

Hô hấp bỗng trở nên dồn dập, nghe thấy mệnh lệnh cường thế của anh, bụng nhỏ của cô như bị lông chim quét qua, khe hẹp co rút vài cái, e là đã ướt rồi.

Hòa Yến ngoan ngoãn xoay người, nghiêng mặt dán lên vách tường dính nước, mông hơi vểnh lên, lắc lắc hai cái đầy vô tội.

Nguyên Phi Cách tiến lên trước, ngón tay đè lên hạt ngọc một cách chuẩn xác, nghe thấy tiếng hừ đầy yêu kiều của cô, anh nói càng dữ hơn: “Da^ʍ thế này, thèm **ịch lắm đúng không? Mấy tháng nay có người nào khác không, hửm?”

Hòa Yến lắc đầu: “Không có… Em nghĩ nếu lần này anh vẫn từ chối nữa, em sẽ đi tìm người khác… Á!”

Hạt châu bị anh day mạnh, kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lên ót, cô rêи ɾỉ thỏa mãn, lại lắc mông hai cái đầy cô đơn khó nhịn.

Bên dưới không ngừng chảy ra chất lỏng.

Nguyên Phi Cách mân mê hạt ngọc, trải đều mật hoa quanh nhụy hồng non nớt. Anh cười giễu: “Còn nhiều nước thế này?”

Anh đẩy ngón giữa vào trong men theo khe hẹp, vách thịt trơn trượt vội vàng hút ngón tay vào khiến anh rất khó đưa đẩy.

Thịt non nơi cửa mình bị anh chơi đùa vừa sưng vừa ngứa, cô rên khẽ ra hiệu cho anh nhanh tay hơn.

“Đ*t, nôn nóng muốn bị tôi chơi vậy hả?”

Nguyên Phi Cách cong ngón tay, búng mạnh vào hoa châu đã sưng tấy.

“Á ——!”

Hòa Yến giật bắn người dán lên vách tường, lại bị bàn tay to lớn của Nguyên Phi Cách kéo về.

Hòa Yến gấp phát khóc: “Không được, em sắp ra!”

Trong phòng tắm tràn ngập tiếng nước róc rách cùng với tiếng rên yêu kiều của cô, dễ nghe cực kỳ.

Hai ngón tay anh đang day hoa châu với tốc độ cực nhanh, tiếng rêи ɾỉ của người con gái cũng run rẩy theo, âm lượng càng lúc càng cao, cái đầu liều mạng ngửa ra sau. Do động tác quá dữ, cô đột nhiên vươn tay túm lấy cánh tay cơ bắp căng cứng của anh, nước bắn “tí tách” xuống đất, cô khóc vì được đẩy lên cao trào.

Nguyên Phi Cách kề sát sau lưng cô, cảm nhận được cơ thể cô hẵng còn run rẩy sau cơn cực khoái.

Ngón tay rút ra khỏi hoa huyệt, anh lui về sau vài bước, chân Hòa Yến lập tức mềm nhũn, xuýt nữa thì quỳ rạp xuống, may sao được Nguyên Phi Cách đỡ lấy.

Nguyên Phi Cách hơi híp mắt, ánh mắt dừng trên tấm lưng xinh đẹp của cô, trắng nõn không chút tì vết, xương bướm đầy quyến rũ, quả thực vô cùng câu hồn đoạt phách, eo thon gợi cảm, bờ mông căng mọng mượt mà…

“Thích không em?”

Hòa Yến xoay người, đuôi mắt còn phiếm hồng, cô làm nũng chui vào lòng anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Thích…”

Nguyên Phi Cách vuốt ve bờ vai mảnh khảnh của cô, không khỏi há miệng cắn một miếng.

Hòa Yến cười duyên né tránh: “Anh làm gì đó?”

“Anh nghi em được làm từ thạch rau câu.”

Rất nhiều người nhận định cô có thân hình hơi mập, nhìn thì có vẻ nhiều thịt nhưng lại có eo, có ngực, cũng có mông.

Song, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cách hình dung này, cảm thấy có chút đáng yêu…

Cô rúc vào lòng anh, bỗng thấy hơi buồn ngủ, không khỏi ngáp một cái.

Nguyên Phi Cách lập tức nâng cằm cô lên: “Không được buồn ngủ, anh còn chưa sướиɠ đâu.”

“Anh muốn sướиɠ thế nào?” Hòa Yến lại rất hăng hái, ngón tay vẽ vòng tròn trên bụng anh.

Dáng người anh thon dài cân đối, đường nhân ngư chạy từ eo xuống, dưới cùng là gốc rễ của du͙© vọиɠ, gân xanh leo lên vật nam tính thô to, từng múi cơ bụng rõ ràng, như chàng dũng sĩ mà người La Mã cổ hay ca tụng.

Đây là dáng người khiến cô mê luyến, chỉ cần liếc mắt một cái đã nước nôi lênh láng…

Lúc đang suy nghĩ, cô gái nhỏ chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt mèo ướŧ áŧ. Cô vươn đầu lưỡi hồng hào khẽ liếʍ hình xăm trên cánh tay anh, nước miếng hòa vào giọt nước, chảy dọc xuống bắp thịt căng tràn sức sống.

Nguyên Phi Cách chơi xấu bắt lấy lưỡi cô, Hòa Yến bất mãn trừng anh, khe khẽ hừ đầy kháng nghị.

“Em đ* nhỏ thèm **ịch này.”

Hòa Yến thích nghe anh dirty talk. Đầu lưỡi cô rụt lại nhân lúc anh không chú ý, sau đó lập tức ngậm lấy hai ngón tay anh, ngoan ngoãn mυ'ŧ mát.

Nguyên Phi Cách nhìn mà nóng mắt, hô hấp dồn dập, hỏi cô: “Vẫn không muốn dùng miệng hửm?”

Hòa Yến lắc đầu.

“Được rồi, vậy làm luôn.”

Nói xong, anh ôm cô ra khỏi phòng tắm.

Đại Ca Đại đang ngủ trên áo khoác gió của Hòa Yến, thấy chủ nhân đi ra, nó bật dậy phe phẩy đuôi đi theo.

Hai tay Hòa Yến ôm lấy cô anh, cô quay đầu làm mặt quỷ với bé lông xù: “Chủ nhân của cưng đang bận, tránh ra nào.”

Nguyên Phi Cách bật cười.

Ngã xuống giường lớn, hai tay Nguyên Phi Cách nắm lấy áo ngực bằng ren rồi kéo sang hai bên, dễ dàng xé rách.

Đúng như lời anh nói, cuối cùng cũng thành một đống vải vụn.

Anh vùi đầu gặm trái đào tiên, hai tay Hòa Yến nâng hai trái đào căng tròn lên đút cho anh, cảm nhận được đầu lưỡi anh đảo quanh đỉnh đồi nhạy cảm, một bàn tay khác đang vê nắn đỉnh bên kia cho đến khi nó dựng thẳng.

Hòa Yến ngửa đầu rêи ɾỉ, tự giác tách chân ra quấn lên eo anh.

Dạo đầu như này là đủ, cô muốn càng nhiều hơn nữa.

Nguyên Phi Cách ngồi dậy rút gậy thịt ra, mang áo mưa đã chuẩn bị sẵn vào rồi lập tức nhắm thẳng nhụy hoa non nớt của cô.

Chỗ kết hợp vô cùng kín kẽ, hai người mặt đối mặt thoải mái than nhẹ một tiếng.

Đôi mắt người đàn ông nhuốm màu du͙© vọиɠ, tính xâm lược của anh rất mạnh, theo thói quen đặt bàn tay lên cổ cô.

Khi động tác nhanh hơn, sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều.

Lúc mới làʍ t̠ìиɦ, Hòa Yến không dám để anh bóp cổ mình, bằng hình thể đó của anh, lỡ nhỡ tay thì làm sao.

Nhưng giờ du͙© vọиɠ chi phối tất cả, lý trí đã sớm bị vứt ra sau đầu, hành động da^ʍ hơn cô còn có thể tiếp nhận được, huống chi là bóp cổ.

Bọt nước văng khắp nơi, nước da^ʍ bắn tứ tung.

Thân thể tham lam đón lấy từng cú va chạm, nụ đào đỏ tươi cọ cọ l*иg ngực cứng rắn của anh, hai đùi cô run lên vì sung sướиɠ, cảm giác ngột ngạt từ cổ khuếch đại kɧoáı ©ảʍ, tiếng kêu dâʍ đãиɠ vang vọng khắp căn phòng.

Kỹ thuật rên trên giường của cô càng ngày càng thành thục, không hiểu sao Nguyên Phi Cách lại cảm thấy hơi tự hào.

Chốn bí ẩn chợt gần chợt xa, tiếng thân thể va chạm vào nhau cùng với tiếng nước giao hòa tạo nên cảnh tượng vô cùng da^ʍ mĩ. Trong phòng ngủ bật đèn lớn, hai người đối diện nhau, có thể nhìn thấy du͙© vọиɠ điên cuồng trong mắt đối phương.

Tiếng rên ngọt không hề thu liễm chút nào, anh ra sức cắm vào hang động, dòng nước dồi dào không ngừng tràn ra, khe hẹp tham lam hút lấy côn ŧᏂịŧ không nhả.

Vẫn chưa đủ. Nguyên Phi Cách nghĩ.

Anh nắm lấy vòng eo mềm mại của cô rồi cắm tới tận đỉnh, lỗ mãng xông vào nơi sâu nhất trong huyệt động, lối vào vốn nhỏ hẹp bị đè ép, cánh môi bên dưới đỏ bừng như sung huyết.

Hòa Yến bị **ịch đến cong người, khuôn mặt mê man cùng với tiếng nức nở yêu kiều, cả người như tắm trong nước lần nữa. Bên dưới là nước da^ʍ, trên người là mồ hôi, ngực là nước bọt, đến cánh hoa múp thịt cũng óng ánh nước.

“Sướиɠ không em? Vì cái này nên mới muốn làʍ t̠ìиɦ với anh đúng không? Hửm?”

Giọng Nguyên Phi Cách khàn khàn, anh thở dốc hỏi cô hết lần này đến lần khác, “Thích bị chơi thế này đúng không?!”

Hòa Yến lắc đầu theo bản năng, lại bị **ịch đến mơ màng.

Động tác của anh thô bạo hơn rất nhiều, song vẫn sợ không kiềm chế được sức lực sẽ làm đau cô, anh bỏ tay khỏi cổ cô, nhéo hai nụ hoa rồi tiếp tục chạy nước rút.

Ánh mắt cô tan rã, kɧoáı ©ảʍ liên tục khiến cô choáng váng, lời nói như bị vỡ thành nhiều mảnh: “Dừng… Dừng lại… Dừng lại…..”

“Dừng lại? Người gấp gáp muốn làʍ t̠ìиɦ là ai? Đến chỗ anh không phải vì cái này hay sao? Giờ hối hận hửm?”

Lời anh nói tràn đầy châm chọc, Hòa Yến bỗng thấy tủi thân, cô vừa khóc vừa đẩy anh ra: “Đồ thối tha nhà anh! Nguyên Phi Cách đồ thối tha!”

Sức lực chênh lệch quá nhiều, Nguyên Phi Cách chỉ cần dùng một tay đã có thể đè được cô, thân thể nhỏ nhắn không thể động đậy.

“Ngoan ngoãn cho anh làm, cả hai chúng ta đều được sướиɠ.”

“Anh… Anh tránh ra… Á ——!”

Nơi kết hợp phát ra tiếng “phạch phạch” nặng nề, có thể tưởng tượng anh cắm sâu cỡ nào. Hang nhỏ nước nôi đầm đìa vì bị chơi, lúc cao trào bắn ra một lượng nước ấm nóng, hoa huyệt không khỏi run rẩy.

“Nhanh cao trào vậy? Xem ra đã thỏa mãn em rồi.”

Anh tiếp tục làm không thương tiếc, không hề dịu dàng và ga lăng như ngày xưa.

Cảm giác tủi thân như muốn vỡ tung ra, cô khóc nức nở, yếu ớt đánh vào ngực anh, miệng mắng anh là “đồ khốn nạn”. Anh không thèm để ý, thay vào đó cô cứ mắng một câu anh sẽ thúc mạnh hơn một chút.

Nguyên Phi Cách giống như chiến sĩ đang công thành đoạt đất, tùy ý cướp đoạt từng tấc lãnh thổ của cô, mang du͙© vọиɠ sung mãn đến để lăng nhục cô, đến khi cô rêи ɾỉ đầu hàng mới thôi.

“Còn muốn bị làm nữa thì cứ mắng đi.”

“…..”

Hòa Yến che miệng khóc nấc, rõ ràng vừa nãy vẫn tốt đẹp, rõ ràng chỉ là dirty talk, lại như lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng cô vừa nhanh vừa chuẩn…

Người con gái xinh đẹp như đang nở rộ dưới thân anh, tiếng rêи ɾỉ biến thành tiếng nức nở, cuối cùng trở thành tiếng khóc xin tha.

“Không được, em không chịu được! Đồ thối!”

Nguyên Phi Cách tiến hành lần chạy nước rút cuối cùng, anh bế cô lên, xoay người đi đến trước tấm gương dài trên cánh tủ, eo nhanh chóng đưa đẩy, mạnh mẽ tiến vào hoa huyệt ướt đẫm của cô.

Hòa Yến bị bắt nhìn dáng vẻ lẳиɠ ɭơ và dâʍ đãиɠ của mình trên người đàn ông thối tha, khe nhỏ co rút lại, bắn ra một lượng lớn nước da^ʍ, sau đó bị cắm văng tung tóe khắp nơi.

“A a a a!”

Nguyên Phi Cách nâng hai đùi cô bằng cánh tay rắn chắc, tốc độ càng lúc càng nhanh,

lỗ chuông bị hút đến tê dại. Anh nhìn chằm chằm người con gái đã sớm kiệt sức vì bị nện trong gương, thúc thật sâu rồi bắn ra toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Đây là lần đầu tiên anh bắn tinh khi còn ở trong cơ thể cô, những lần trước để đảm bảo an toàn, dù mang áo mưa anh vẫn bắn ở bên ngoài.

Cách một lớp màng mỏng, Hòa Yến vẫn có thể cảm nhận được chất lỏng nóng bỏng.

Nguyên Phi Cách thả chân cô xuống, cô gái nhỏ không quan tâm đến vật nam tính vẫn đang cắm trong cơ thể mình mà cố hết sức đứng dậy bỏ chạy.

Nguyên Phi Cách vươn tay ôm cô vào lòng: “Chạy đi đâu?”

Hòa Yến huơ tay múa chân đánh anh, vô tình đánh trúng mặt anh cũng không để ý, cô khóc mắng: “Anh là đồ khốn! Thối tha!”

“Em chỉ biết mắng mỗi câu này thôi à?”

“Buông ra! Để em đi!”

“Mới có một lần thôi, còn chưa làm đủ mà.”

“Anh cút đi! Huhuhu anh cút ngay cho em!”

Nguyên Phi Cách siết chặt cánh tay cô hơn, anh hơi ngả đầu ra sau nhìn cô khóc thành chú hề, chóp mũi đỏ bừng, trông rõ là đáng thương.

Anh giữ gáy cô rồi hôn xuống, khẽ liếʍ môi cô như dỗ dành, cô gái nhỏ bất mãn thút tha thút thít, anh dựa vào ưu thế của mình giam cô lại không cho cô chạy mất.

Hơi thở của cô vô cùng nóng bỏng, làn da cũng nóng bừng như thiêu đốt.

Đầu lưỡi bị anh mυ'ŧ vào, dịu dàng quấn quýt, Hòa Yến bị hôn đến mơ mơ màng màng.

Đợi cô dần yên tĩnh lại, Nguyên Phi Cách rời khỏi môi cô, trán chạm trán, nghe cô nhỏ giọng nức nở.

Giọng anh trầm thấp, lại mềm mại lạ thường: “Anh xin lỗi, anh nói hơi nặng lời. Anh không có ý đó đâu, chỉ là…”

Nguyên Phi Cách dừng lại.

Hòa Yến chầm chậm ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, nhìn vào mắt anh mà lòng đau nhói.

Anh khẽ thở dài, “Chỉ là anh… có hơi giận mà thôi.”

Hết chương 13.

------oOo------