Ức Hiếp Quả Phụ Xinh Đẹp

Chương 7

Quý Thanh Đàn chịu không nổi muốn né ra, nhưng Lục Diên lại bất động chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, trấn an sờ tóc cậu, hôn môi cậu, nhưng lại dùng côn ŧᏂịŧ giữ chặt miệng tưt cung, không cho cậu chạy trốn.

Qua nửa ngày, Quý Thanh Đàn chậm rãi khôi phục, khoang tử ©υиɠ cũng không còn co rút dữ dội, chỉ siết chặt, mυ"ŧ lấy qυყ đầυ, chỉ là thỉnh thoảng bị bỏng, có chút phát run.

"Cục cưng thả lỏng, cho tôi đi vào." Lục Diên buông đầu lưỡi cậu ra, hôn lên gương mặt của cậu, lại hôn đến nước mắt giàn giụa.

Nghe Lục Diên gọi mình là cục cưng, Quý Thanh Đàn ngẩn người, ngay cả khi Lục Diên bảo cậu thả lỏng cũng kìm lòng không đặng mà làm theo, hoàn toàn quên mình vừa rồi còn chống cự.

Cục cưng sao?

Thừa dịp Quý Thanh Đàn buông lỏng, Lục Diên bắt chuẩn thời cơ đẩy vào, qυყ đầυ mượt mà va vào tử ©υиɠ nhỏ hẹp, tử ©υиɠ yếu ớt bị lấp đầy, thịt mềm bên trong kịch liệt co vào, tóm chặt lấy côn ŧᏂịŧ, thủy dịch từ chỗ sâu phun tung toé ra, tưới lên qυყ đầυ.

Thịt mềm bên trong huyệt không ngừng run lên, co rút xoa bóp trục, rãnh qυყ đầυ cũng bị miệng tử ©υиɠ kẹp lại, Lục Diên bị hút mạnh đến mức rêи ɾỉ, xuất tinh vào khoang tử ©υиɠ.

Quá lâu không có phóng thích, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lục Diên lần lượt phun lên thành trong của khoang tử ©υиɠ, tử ©υиɠ như được nước biển cọ rửa, Quý Thanh Đàn bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ xông đến đùi co giật, đầu lưỡi cũng thè ra không rút về được, miệng tử ©υиɠ nhưng lại nắm thật chặt côn ŧᏂịŧ không thả, tùy ý tinh trụ đập nện vào thành trong.

Tử ©υиɠ nho nhỏ tràn ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến trướng lên, Lục Diên chỉ cần hơi động một chút, sẽ liên lụy đến tử ©υиɠ yếu ớt, mang theo từng đợt kɧoáı ©ảʍ vọt lêи đỉиɦ đầu.

Bởi vì mông eo rời khỏi mặt phẳng, Quý Thanh Đàn hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy chỗ hai người giao hợp, cửa huyệt màu hồng bọc lấy côn ŧᏂịŧ thô to không có một khe hở, một vòng thịt mềm bị chống đỡ trắng bệch, khiến người ta rất khó tưởng tượng được đồ vật to như thế làm thế nào đi vào.

Quý Thanh Đàn hoảng hốt dời ánh mắt, tựa như không nhìn thấy thì sẽ không xảy ra.

Lục Diên bắn xong cũng không lập tức rút ra, đợi âm hành hơi mềm nhũn mới rời khỏi tử ©υиɠ, vẫn như cũ chôn sâu trong huyệt thịt, hắn giúp Quý Thanh Đàn đổi tư thế, từ phía sau lưng ôm Quý Thanh Đàn nằm nghiêng trên giường.

Quý Thanh Đàn mềm mềm tựa trong ngực Lục Diên, phía dưới còn bị côn ŧᏂịŧ chặn lại, hơi trướng, nhưng còn có thể chịu đựng.

Lục Diên nhất quyết phải trêu chọc hoa hồng sau tai của cậu, cậu tự giác là sỉ nhục, Lục Diên lại ấn môi lên phía trên, mυ"ŧ lấy lưu lại dấu hôn.

Quý Thanh Đàn không muốn nghĩ đến quá khứ, nhưng Lục Diên hôn lên hoa hồng sau tai của cậu cũng không cảm thấy khó chịu như vậy.

Tồn tại của hoa hồng đơn giản là một câu chuyện tình sáo rỗng, đây là lần đầu tiên cậu muốn nói về nó.

"Đau quá..." Khi câu chuyện bắt đầu, có vẻ như việc kể lại nó không có khó khăn như vậy.

Đơn giản là Lục Nhan Đài bảo hắn đi xăm một đóa hoa hồng trong ấn tượng của ông ta, nhưng lại sợ nhan sắc không đủ tiên diễm, không cho phép cậu bôi thuốc tê, bỏ mặc một mình cậu, nằm ở nơi đó bị khắc lên ký hiệu của người khác.

Lục Diên không hỏi cậu người khác là ai, chỉ ôm cậu thật chặt, liếʍ hôn hoa hồng sau tai, chôn càng sâu trong thân thể của cậu.

"Vậy chúng ta đi rửa sạch, đi ngay hôm nay." Trong giọng nói của Lục Diên còn mang theo một chút rung động, Quý Thanh Đàn không thể tin nghiêng đầu sang chỗ khác, chính mình còn không khóc, hắn thế mà khóc.

Quý Thanh Đàn ngược lại đành phải an ủi hắn, Lục Diên quay đầu sang chỗ khác, không cho cậu nhìn.

Một lát sau.

"Cục cưng?" Lục Diên lại hỏi cậu, giọng nói có chút khàn khàn vì đã khóc.

Quý Thanh Đàn không có lập tức trả lời, ngược lại nhìn ánh sáng xuyên qua rèm cửa, đưa ra một chủ đề không liên quan: "Hôm nay mặt trời thật ấm áp."

Mặt trời hôm nay ấm áp đến nỗi ngay cả những bông hồng giấu trong góc cũng đã được ánh lên viền vàng.

——

Giống như mở mắt ở ngôi nhà khác, toàn bộ màu đỏ chói mắt đã được thay thế bằng màu vàng sữa ấm áp, không nhìn thấy Lục Diên, trên người nhẹ nhàng thoải mái, tựa hồ lúc ngủ Lục Diên đã giúp cậu xử lý sạch sẽ.

Lúc này dường như đã là hoàng hôn, những tia sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rèm cửa được kéo ra, rõ ràng ngoài cửa sổ vẫn còn những bông hồng đỏ, nhưng dường như có gì đó đã lặng lẽ thay đổi, Quý Thanh Đàn không lập tức dời ánh mắt, rèm cũng không tiếp tục bị kéo lên.

Quý Thanh Đàn ngồi dậy, lại cảm giác được phía dưới thân thể có thứ gì đó trào ra, vội vàng nằm xuống lần nữa.

Lục Diên vừa vặn đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Quý Thanh Đàn ngồi dậy lại nằm vật xuống, nghiêng đầu khó hiểu.

Quý Thanh Đàn mấp máy môi, vẫy gọi hắn đến, dán vào lỗ tai Lục Diên nói: "Cái kia ra."

Lục Diên chớp chớp mắt, tựa hồ nghe không hiểu.

Quý Thanh Đàn sốt ruột, nắm lấy tay Lục Diên nhét vào trong chăn, trên tay một mảnh trơn ướt, Lục Diên lại ủy khuất, "Chảy ra hết rồi, nên nhét vào."

"Nhét?" Quý Thanh Đàn vốn cho rằng Lục Diên bắn ra quá sâu, trong lúc nhất thời không thể ra ngoài, hắn là cố ý?

"Đúng a, anh thích cục cưng ngậm lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh." Lục Diên thản nhiên nhẹ gật đầu.

Khi nghe Lục Diên nói thích, nhịp tim của Quý Thanh Đàn gần như lỡ mất một nhịp, khi nghe những lời sau đây, trái tim cạu lại quay về chỗ cũ, cậu còn tưởng rằng...

"Nha..."

Lục Diên dùng tay còn lại vươn ra sau vai Quý Thanh Đàn, ôm chân của cậu bế cậu lên, hôn lên đôi môi đang mở ra do đột ngột mất trọng lượng của Quý Thanh Đàn, ôm Quý Thanh Đàn đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.

Quý Thanh Đàn được đặt lên trên ghế nhỏ, nhìn nhìn Lục Diên xả nước nóng vào bồn tắm.

Trong bồn tắm lúc đầu có nước, nhưng hơi lạnh, rất nhanh đã được điều chỉnh nhiệt độ thích hợp.

Cả người Quý Thanh Đàn vùi vào trong nước nóng, thật ấm, mái tóc đen lơ lửng trên mặt nước, sắc mặt trong trắng lộ hồng, giống như một hoa sen yêu sinh ra trong nước.

Một thân thể hơi lạnh từ sau lưng chen vào, Quý Thanh Đàn quay đầu, Lục Diên không biết đã cởϊ qυầи áo lúc nào chen vào phía sau cậu.

Lục Diên vòng tay ôm lấy eo nhỏ trước mắt, kéo Quý Thanh Đàn ra đằng sau ngồi lên đùi hắn, khổ não nói: "Lại cứng rồi, cục cưng."

Quý Thanh Đàn bị nước nóng hấp đầu óc hơi choáng váng, không chú ý Lục Diên nói gì, chỉ nhích lại gần l*иg ngực hơi lạnh sau lưng.

Giống như đã nhận được sự cho phép, dưới sức nổi của nước, Lục Diên nhẹ nhàng dùng sức nâng mông Quý Thanh Đàn lên, đem âm hành nhắm ngay miệng bức, nhấn Quý Thanh Đàn xuống, dòng nước ấm áp cùng nhau tràn vào.

Quý Thanh Đàn hơi giãy giãy, nhưng huyệt thịt đã sớm bị côn ŧᏂịŧ thuần phục, qυყ đầυ vừa chạm vào miệng bức, miệng nhỏ đã tự động ngọ nguậy mở ra, để toàn bộ âm hành thuận lợi đẩy vào miệng tử ©υиɠ.

Lục Diên hơi nhấc hông đỉnh làm mấy lần, bị kɧoáı ©ảʍ trong huyệt bắt được, Quý Thanh Đàn đã mất đi lực chống cự, thuận theo tựa ở trước ngực Lục Diên.

Miệng tử ©υиɠ dường như đã bị thao quen, côn ŧᏂịŧ không cần xâm chiếm quá nhiều, miệng tử ©υиɠ đã tự giác há miệng nhỏ, để côn ŧᏂịŧ đâm vào, miệng tử ©υиɠ nho nhỏ mở ra, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trước đó thuận theo gân xanh trên côn ŧᏂịŧ chảy ra, tràn ra cửa huyệt, hòa tan trong nước nóng.

Lục Diên nhẹ nhàng đỉnh làm mấy lần bên huyệt trong mềm, để nước ấm theo động tác tràn vào rửa sạch lỗ thịt và khoang tử ©υиɠ, dòng nước hơi nóng nóng tiến vào tiến vào nhục huyệt, Quý Thanh Đàn nhịn không được co rút huyệt thịt, ngăn cản nước nóng xâm nhập.

Huyệt mềm ẩm ướt nhưng lại bị âm hành thô to thao mở, để dòng nước cùng theo cọ rửa khoang tử ©υиɠ, rất nhanh tử ©υиɠ nho nhỏ đã ngậm đầy nước nóng.

Qυყ đầυ đẩy vào bên trong ngâm mình trong ấm áp nước được nội bích đè ép xoa bóp, sảng khoái khiến Lục Diên thở dốc một hơi.

Quý Thanh Đàn tuy bị đẩy đến mê man, nghe tiếng thở dốc của Lục Diên lại nghĩ đến, Lục Diên bị mình thao sướиɠ rồi.

Rõ ràng mình thở còn lợi hại hơn, Quý Thanh Đàn lại dùng tay nắm lấy ống trụ, lắc mông phối hợp côn ŧᏂịŧ dưới thân, liên tục ngồi càng sâu, để côn ŧᏂịŧ xâm nhập khoang tử ©υиɠ, rõ ràng hôm nay tử ©υиɠ lần đầu bị dị vật xâm lấn, lại giống như trời sinh vì côn ŧᏂịŧ, chăm chú co rút xoa bóp qυყ đầυ, miệng tử ©υиɠ cũng mυ"ŧ lấy qυყ đầυ, liên tục mặc kệ nó đi vào chỗ sâu.

Khoang tử ©υиɠ mẫn cảm hơn lỗ thịt rất nhiều, mã nhãn mỗi lần mυ"ŧ vào được trong thành tử ©υиɠ, côn ŧᏂịŧ mỗi lần liếʍ hôn đến miệng tử ©υиɠ, đều sẽ khiến Quý Thanh Đàn lâm vào cao trào, khoang tử ©υиɠ càng không ngừng phun nước, cùng nước nóng tràn vào trong thân thể đồng loạt chảy ra, làm bẩn toàn bộ bồn tắm lớn.

Lục Diên đâm sâu mà không nặng, tri kỷ chăm sóc mỗi một tấc huyệt thịt của Quý Thanh Đàn, khiến những nếp gấp trên lỗ thịt hết lần này đến lần khác đạt cực khoái, cảm nhậ được Quý Thanh Đàn chậm rãi thích ứng tiết tấu của mình, Lục Diên đột nhiên tăng nhanh, từng chút từng chút đẩy vào khoang tử ©υиɠ nhỏ hẹp, khiến nước trong bồn tắm tóe lên tầng tầng bọt nước.

Quý Thanh Đàn tay vịn không được, vô lực trượt vào trong nước, bị Lục Diên nắm lấy ra sau lưng, vô lực theo động tác của Lục Diên thủy triều lên xuống.

Lục Diên ôm lấy cặp mông trắng nõn mềm mại của Quý Thanh Đàn, hung hăng đẩy hông vào, hận không thể hai quả trứng phía dưới cũng nhét vào, thật đã nghiền.

Ngồi ở phía dưới không tiện phát lực, Lục Diên đem Quý Thanh Đàn bị thao đến thất thần đẩy về phía trước, để tay cậu nắm lấy thành bể trước mặt, quỳ sát trong bồn tắm, Lục Diên hai chân giang rộng ra, kẹp Quý Thanh Đàn ở giữa hai chân, hai cánh tay bóp chặt eo nhỏ của Quý Thanh Đàn, dùng sức thao cậu.

Lục Diên từ đuôi đến đầu nghiêng lên, xuyên qua cái bụng phẳng lì của Quý Thanh Đàn, có thể nhìn thấy hình dáng côn ŧᏂịŧ, bụng giống như là muốn bị đâm xuyên.

Cảm giác được sắp bắn ra, Lục Diên lui người về sau, rút âm hành ra, dùng một tay nhanh chóng lột động, tiếp theo phun dịch trắng lên mông Quý Thanh Đàn, lấm ta lấm tấm khắp lưng Quý Thanh Đàn chảy xuống.

Cảm nhận được Quý Thanh Đàn muốn tuột xuống, Lục Diên một tay giữ lấy eo Quý Thanh Đàn, sau đó đem âm hành đã xuất tinh cắm vào trong huyệt mềm ẩm ướt, ôm cơ thể dính đầy dịch trắng vào trong lòng.

Lục Diên dùng gương mặt cọ xát hõm vai Quý Thanh Đàn, tranh công cắn cắn phần gáy trần trụi phía trước: "Cục cưng ơi, anh không bắn vào trong, không cần phải dọn dẹp."

Đợi nửa ngày không đợi được câu trả lời, Lục Diên cũng không thèm để ý, phối hợp nói: "Vậy khen thưởng cho cục cưng, tối nay ngậm côn ŧᏂịŧ đi ngủ nha."

Quý Thanh Đàn nhịn không được, đây rốt cuộc là phần thưởng của ai?

Kết quả đương nhiên là Quý Thanh Đàn bị mài đến chịu không nổi, đáp ứng ngủ cùng hắn.