Lục Diên thì lại đi liếʍ ngón tay của cậu, liếʍ từng ngón tay cho đến khi chúng nhỏ giọt nước, thấy cậu sống chết che miệng, Lục Diên áp môi vào bên tai cậu thấp giọng nói: "Muốn để tôi chơi cậu ở trước mặt ông ta sao?" Thấy cậu cả kinh mở to hai mắt, bàn tay đang che mất đi khí lực, Lục Diên tựa hồ đã đạt được mục đích, nhẹ nhõm đẩy tay của cậu ta, ép người Quý Thanh Đàn dựa lưng vào trên bia mộ, dùng tay vuốt ve vòng eo thon gọn của Quý Thanh Đàn di chuyển xuống.
Nhìn thấy Lục Diên thật sự muốn cởϊ qυầи mình ở đây, Quý Thanh Đàn lần này thật sự giật nảy mình, không nói đến trước mộ phần hối không nên xúi quẩy, mộ địa cho dù là tư nhân cũng không chỉ có một họ Lục.
Lục Diên phát điên không quan tâm tình huống, Quý Thanh Đàn tuy có gan câu dẫn hắn, nhưng cũng không muốn mặc người thưởng thức, đành phải cắn đầu lưỡi Lục Diên, nói cho hắn biết về trước đi.
Lục Diên thoáng nâng người lên từ trong túi móc điện thoại ra, thấy Lục Diên đã thanh tỉnh, Quý Thanh Đàn nhẹ nhàng thở ra, may là hắn không điên đến mức đó.
Khi nghe Lục Diên bảo tài xế để lại xe, tự mình quay về, Quý Thanh Đàn nhận ra Lục Diên vẫn không có ý định bỏ qua cho cậu.
"Không phải muốn chơi sao? Thỏa mãn cậu." Lục Diên nắm lấy cổ tay Quý Thanh Đàn kéo lên, mấy bước đi vào bãi đỗ xe, mở cửa xe, ném Quý Thanh Đàn vào ghế sau.
Hắn ngược lại là còn nhớ rõ đóng cửa, nhỏ hẹp không gian ép hai người đàn ông, không khí cũng trở nên khô nóng.
Lái xe chính là Quý Thanh Đàn, cậu rất ít khi ngồi ở ghế sau, thường tự mình lái xe, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện hàng ghế sau của mình chật chội như vậy, nhét vào hai người đàn ông cơ hồ khiến người hít thở không thông, chỉ có thể mặt dán mặt, l*иg ngực dán l*иg ngực, phản ứng của cơ thể không thể che giấu được chút nào.
Cậu có thể cảm nhận được cực nóng của Lục Diên đè vào bắp đùi của cậu, chau lên đuôi mắt lộ ra thần sắc mị hoặc, tựa hồ bị Lục Diên mê hoặc, Quý Thanh Đàn ngửa cằm dâng lên môi của mình, Lục Duyên áp lấy hung hăng hôn cậu, nước bọt không kịp nuốt từ bên môi tràn ra, rất nhanh, trên mặt hai người đều dính đầy nước bọt, khí tức mờ mịt, dinh dính giao hòa cùng một chỗ.
Lục Diên ôm chặt eo của cậu, Quý Thanh Đàn có thể cảm giác hai người gần đến mức không còn khoảng cách, tìm không thấy một tia khe hở, Lục Diên buông bờ môi cậu ra, cậu có thể cảm giác được tiếng nước nổ tung ở bên tai, dính chặt thấm vào bên tai, Lục Diên đang liếʍ lỗ tai của cậu, để lại nước bọt trơn trượt trên vành tai, cậu nghe thấy Lục Diên ghé vào tai mình nhỏ giọng nói: "Lục Nhan Đài có liếʍ cậu như vậy không?."
Quý Thanh Đàn run run người, không trả lời, Lục Diên thì bắt đầu cởi đồ của cậu, cậu không muốn tránh, nhưng lúc Lục Diên trút bỏ qυầи ɭóŧ của mình, cậu vẫn kẹp lấy chân, muốn ngăn trở ánh mắt của Lục Diên.
Quý Thanh Đàn mở to mắt nhìn về phía cửa sổ mái nhà, có thể nhìn thấy bên ngoài bầu trời trong xanh, ánh nắng thật ấm áp, cậu có thể cảm nhânn được bàn tay Lục Diên lướt qua gương mặt, xương quai xanh, bụng dưới, lại trượt đến trên đùi của cậu, đè ép Quý Thanh Đàn dang rộng đùi bằng cả hai tay.
Lục Diên sửng sốt một lát, sau đó lại cười, hắn hôn lên đầu gối Quý Thanh Đàn, nhìn chằm chằm khe hở giữa chân của cậu, cả người trở nên hưng phấn.
"Lão già có biết phía dưới của cậu có một miệng bức không? Ông ta đương nhiên biết, ông ta có thể thỏa mãn được cậu sao?" Lục Diên cười lẩm bẩm, sau đó lại gần nói: "Sợ là không thể đi, nếu không cậu sao có thể đến câu dẫn tôi đây?"
"Xinh đẹp biết bao a, ông ta rất thích đi?" Lục Diên dùng tay ôm lấy toàn bộ âʍ ɦộ của cậu, dùng lòng bàn tay xoa bóp.
Giọng nói của Quý Thanh Đàn run run: "Không có... Ô" Nhưng Lục Diên không muốn nghe cậu nói chuyện, dùng qυầи ɭóŧ vừa cởi bỏ nhét vào trong miệng cậu.
Quý Thanh Đàn muốn lôi qυầи ɭóŧ ra khỏi miệng, lại bị Lục Diên lật người lại, sau đó cởi dây lưng, trói hai cánh tay của cậu, lần này cậu không thể nói chuyện được nữa.
Lục Diên đưa tay sờ lên bướm nộn giữa hai chân Quý Thanh Đàn, ngón tay ép vào bên trong khe hở mềm mại, Lục Diên thử thăm dò, được toại nguyện nhìn thấy nhục phùng giữa nhân Quý Thanh Đàn, âm hành phấn bạch rũ xuống phía dưới, che lại một bộ phận thịt mềm, âʍ ɦộ phình lên kẹp lấy cửa huyệt bí ẩn.
Lục Diên duỗi ngón tay cắm vào, lại nhận ra được Quý Thanh Đàn sợ là đã sớm bị người chơi nát, rút tay ra.
Quý Thanh Đàn quay mặt về phía ghế, cảm giác được Lục Diên đưa một ngón tay vào rồi rút ra, vừa nhẹ nhàng thở ra, lại cảm giác được cả người Lục Diên đặt ở trên người mình, dùng âm hành đã sớm cương cứng cọ vào khe hở của huyệt.
Không được, không được vào, Quý Thanh Đàn liều mạng giãy dụa lại nói không ra lời.
Lục Diên không hiểu người vừa mới còn phối hợp làm sao lập tức đã không nghe lời, nhưng hắn vẫn ngăn Quý Thanh Đàn không cho cậu cử động, âm hành của Lục Diên thẳng tắp trượt vào huyệt phùng, mặt ngoài trải rộng vắt ngang gân xanh lồi lõm, đỉnh chóp qυყ đầυ tiết ra tuyến dịch, ướt nhẹp huyệt phùng mềm mại của Quý Thanh Đàn.
Khi Lục Diên đâm vào, Quý Thanh Đàn cảm giác cả người bị côn ŧᏂịŧ xé mở, đau quá, rõ ràng chỉ là một qυყ đầυ, âʍ đa͙σ chặt khít kẹp lấy qυყ đầυ không ngừng hút, thịt mềm nhúc nhích từng tấc từng tấc hôn qua qυყ đầυ.
Lục Diên không ngờ Quý Thanh Đàn lại chặt như vậy, thậm chí âm hành không biết bị thứ gì chặn đường đi, cảm giác bắp thịt toàn thân Quý Thanh Đàn căng chặt, phát ra tiếng nghẹn ngào ô ô, hắn liếʍ liếʍ vành tai Quý Thanh Đàn nhẹ giọng an ủi: "Từ từ sẽ mở, chờ tôi động một chút."
Quý Thanh Đàn đau đến muốn ngất đi, Lục Diên vẫn còn muốn tiến vào.
Lục Diên dùng sức tiến đến ưỡn eo, cảm giác giống như phá vỡ thứ gì đó, chất lỏng nhờn dính chảy ra, Lục Diên đưa tay ra sờ vào, chất lỏng trong suốt màu đỏ dính trong tay.
Lục Diên hoàn toàn không ngờ rằng mình vừa mới xuyên phá màиɠ ŧяiиɧ của Quý Thanh Đàn, lại là lần đầu tiên sao, tại sao không nói? Lục Diên Lúc này mới nhận ra mình vừa dùng qυầи ɭóŧ chặn miệng Quý Thanh Đàn.
Hắn bận bịu mở dây lưng, lật người Quý Thanh Đàn qua, lại quên côn ŧᏂịŧ còn chôn trong huyệt Quý Thanh Đàn, côn ŧᏂịŧ ngay ngắn ở bên trong dạo qua một vòng, khiến Quý Thanh Đàn toàn thân run rẩy.
Nhìn thấy Quý Thanh Đàm đôi tay run rẩy lôi ra chiếc qυầи ɭóŧ nhét trong miệng, mặt mũi tràn đầy ủy khuất đều là nước mắt nước bọt, Lục Diên không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể chặn lấy môi Quý Thanh Đàn tinh tế hôn cậu.
Một lát sau, đau đớn chậm rãi tiêu tan, bên trong huyệt truyền đến tinh mịn ngứa ngáy, thực cốt ngứa từ nhục huyệt lan tràn đến da thịt, nhìn thấy Lục Diên hoàn toàn không dám động tác, Quý Thanh Đàn đành phải để hắn động một chút.
Sau khi được cho phép, Lục Diên chậm rãi di chuyển hông, ở bên trong nhàn nhạt trừu sáp, cảm nhân được huyệt thịt Quý Thanh Đàn chậm rãi ăn tủy biết vị, bọc lấy côn ŧᏂịŧ không buông, Lục Diên dần dần tăng lớn cường độ đè ép Quý Thanh Đàn hung ác đυ.ng, không còn nhẹ nhàng như vừa rồi, mà là trở nên hỗn loạn.
Quý Thanh Đàn có thể cảm nhận được âm hành phồng lên trong huyệt từng tấc từng tấc xâm nhập thịt huyệt của cậu, bỏng đến dọa người, sóng nhiệt lạ lẫm đem cậu nuốt hết, cậu có thể cảm nhận được Lục Diên phảng phất muốn đυ.c vào tận cùng bên trong của cậu, phần hông mỗi một lần đều kề sát đến mông thịt của cậu, lại càng thêm dùng sức, từng lần bị đυ.ng đến sâu bên trong nhất, phảng phất muốn dung nhập trong cơ thể cậu.
Đúng như những gì Lục Diên vừa nói, Cậu thật sự bị thao mở, cả thanh huyệt đều bị xuyên thấu, âʍ ɦộ bị đâm đến rối tinh rối mù, dâʍ ŧᏂủy̠ bị đập thành bọt trắng tràn ngập ở nơi giao hợp, Lục Diên đính đến càng lúc càng sâu, càng lúc càng nặng, giống như muốn đội lên trong dạ dày của cậu.
Tiếng thở dốc của Quý Thanh Đàn và thở gấp của Lục Diên giao hòa cùng một chỗ, trên thân dính đầy mồ hôi, Quý Thanh Đàn bị Lục Diên ôm vào trong ngực, đâm vào vừa sâu vừa vội, hết lần này đến lần khác.
Hắn không có kỹ xảo gì, nhưng mỗi một lần đều đội lên chỗ sâu nhất, khiến Quý Thanh Đàn xóc nảy trên đỉnh thủy triều, Quý Thanh Đàn đã không còn ý thức, Lục Diên ôm cậu tinh tế hôn lên chóp mũi, đuôi mắt hắn ửng đỏ, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu khen cậu thật xinh đẹp, mỗi một tấc trên người đều thật xinh đẹp, mỗi một tấc đều thuộc về hắn.
Quý Thanh Đàn chỉ có thể vây quanh ở bả vai Lục Diên, bị ép tiếp nhận trận tình ái dài dằng dặc, cảm giác âm hành trong cơ thể cứng đến nỗi dọa người, trong cơ thể đập đều, nhịp nhàng, nhịp đập, rung động, cậu coi là Lục Diên muốn xuất tinh, không nghĩ tới Lục Diên chỉ là lật người cậu lại, dán lên lưng, dùng ban tư thế đầu mà làm.
Âm hành thô cứng dán vào điểm mẫn cảm ép một vòng, toàn thân Quý Thanh Đàn như nhũn ra, tay chân run lên, thịt mềm trong huyệt ngọ nguậy phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ sền sệt.
Quý Thanh Đàn ra một thân mồ hôi, tóc dài dính vào trên lưng, hắc bạch phân minh, Lục Diên khép tóc đen của cậu vào trong tay, lộ ra sợi dây chuyền bạc, con ngươi Lục Diên hơi co lại, một tay cởi dây chuyền, dây chuyền bảo thạch quý giá không biết rơi ở nơi nào, biến mất không thấy nữa.
Đồ vật chướng mắt biến mất, Lục Diên thỏa mãn liếʍ liếʍ tinh mịn lông tơ phía sau cổ của Quý Thanh Đàn, dùng răng ngậm lấy phần gáy trắng ngần, cũng không cắn sâu, chỉ dùng môi răng cạn mài, mang theo một trận run rẩy.
Tựa hồ phát giác được Quý Thanh Đàn bị cọ đến điểm mẫn cảm, Lục Diên không còn mỗi một lần đều đâm vào nơi sâu nhất, mà là nhắm ngay chỗ thịt mềm nhô lên kia của Quý Thanh Đàn đẩy âm hành vào sâu hơn.
Mỗi một lần đều bị đội lên chỗ mẫn cảm, phần gáy cũng bị người cắn vào bên trong miệng, Quý Thanh Đàn sướиɠ đến mức nước bọt nước mắt trộn lẫn vào nhau, nói không ra lời, giống như bên trong miệng cũng được lời một cây côn ŧᏂịŧ, chỉ có thể bị người nắm lấy mông thịt, đặt trên ghế khi dễ.
Thịt mềm trong huyệt không ngừng co rút, dâʍ ŧᏂủy̠ từng đợt từng đợt phun đến trên qυყ đầυ, Quý Thanh Đàn có thể nghe được Lục Diên ghé vào lỗ tai cậu không ngừng thở, lại khen cậu thật tuyệt, kẹp chặt hắn thật thoải mái.
Lại là mấy lần sâu đỉnh, Quý Thanh Đàn nghe hơi thở của Lục Diên trở nên thô trọng, vật nóng hỏi trong cơ thể cũng co giật, Lục Diên nắm lấy mông thịt mềm mại của Quý Thanh Đàn xéo xuống bên trên thật sâu mấy lần, sau đó rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun ra, một phần phun lên cặp mông mềm mại, phần còn lại dính vào miệng huyệt, xen lẫn thịt mềm bên trong.
Cửa huyệt bị đâm đến nổi chỉ còn lại một lỗ nhỏ, không khép được miệng, thịt hồng bên trong huyệt cũng được mang đi ra, co rúm lại trong không khí oi bức.
Lục Diên không buông cậu ra, mà là cầm lấy côn ŧᏂịŧ bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên miệng bứt, bắp đùi cũng đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt, sau đó đặt côn ŧᏂịŧ ở trên người cậu đâm trở về, cũng không cử động, chỉ chôn ở bên trong nghỉ ngơi.
"Lấy... Lấy ra... Đau quá..." Quý Thanh Đàn chỉ cảm thấy nóng đến chịu không được, phía dưới cũng trướng đến phát đau nhức, giãy dụa muốn bò về phía trước.
Côn ŧᏂịŧ từ trong huyệt trượt ra, Lục Diên lại bóp lấy eo của cậu kéo về đυ.ng vào xương hông, ngược lại so với vừa rồi cắm vào càng sâu hơn, qua mấy lần, Quý Thanh Đàn trong huyệt bị mài đến phát đau lại phân tiết ra dâʍ ɖị©ɧ, đột nhiên cảm giác âm hành của Lục Diên lại có xu thế phồng lên, Quý Thanh Đàn cứng đờ thân thể, không dám tiếp tục cử động, chỉ có thể mặc cho Lục Diên áp trên người.