"Nhưng dù sao hôm nay là sinh nhật của anh, anh nếm thử bánh kem đi!"Quý Thanh Đàn cẩn thận từng li từng tí đưa nĩa cho hắn, bánh kem thoạt nhìn là vị ô mai, trên lớp kem màu hồng điểm thêm một vòng ô mai, ở giữa nhét một khối sô cô la màu trắng, phía trên dùng mứt hoa quả viết chúc Lục Diên sinh nhật vui vẻ.
Lục Diên nhìn bánh kem màu hồng, ranh mãnh nở nụ cười: "Lấy lòng tôi?" Quý Thanh Đàn không trả lời, chỉ cong mắt mỉm cười chờ mong nhìn hắn.
Lục Diên cầm lấy nĩa, múc một miếng bánh kem đưa đến bên miệng, "Cậu làm?"
Thấy Quý Thanh Đàn nhẹ gật đầu, Lục Diên nheo mắt, đưa bánh kem vào trong miệng.
Không đợi Quý Thanh Đàn phản ứng, Lục Diên đã phun lên mặt đất, tiếp theo đưa tay hất tung toàn bộ bánh kem, kem và ô mai chụp rơi xuống đất, trở thành một thứ bột nhão, hoa quả trong nhân bung ra, lưu lại trên đá cẩm thạch men sứ một mảnh hỗn độn.
Ngọn nến sinh nhật bị dìm ngập bên trong lớp kem, chậm rãi dập tắt.
"Khó ăn muốn chết!" Lục Diên trong mắt mang theo ác ý, chờ Quý Thanh Đàn không giả bộ được nữa, lộ ra ánh mắt căm ghét.
Quý Thanh Đàn chỉ lặng lẽ rủ mí mắt, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay dính một chút xem nhét vào trong miệng, sau đó ngẩng đầu hỏi hắn: "Thật sự rất khó ăn sao? Vậy lần sau tôi sẽ làm lại." Tựa hồ một chút cũng không bị đả kích.
Lục Diên nhìn chằm chằm kem dính trên môi Quý Thanh Đàn, cúi người xuống, duỗi ngón gay nặng nề mà quét qua bờ môi Quý Thanh Đàn, chút kem mia biến mất, kỹ xảo câu dẫn vụng về, hắn nghĩ, nhưng bụng dưới của hắn lại nổi lên nhiệt ý không thể nói rõ.
Kem dính trên môi Quý Thanh Đàn biến mất, lục Diên đứng lên vứt xuống một câu: "Lần sau đừng lộ liễu như vậy."
Thấy Lục Diên vào phòng đóng cửa, Quý Thanh Đàn không quan tâm kéo kéo áo ngủ, vuốt phẳng cổ áo, dọn dẹp bánh kem trên đất ném vào thùng rác, dưới đáy hộp bánh bừa bộn có thể lờ mờ nhìn thấy băng gấm, dường như được in logo độc quyền của một tiệm bánh nổi tiếng.
Cái này không thể ăn, vậy lần sau thử cái khác.
—
Sáng sớm ngày thứ hai, không Đợi Lục diên rời giường, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lục Diên diên nhẫn nại tính tình đi đến cửa trước, một tay chống đỡ trên khung cửa, mở cửa phòng ngủ.
Tựa hồ là không ngờ Lục Diên vừa rời giường, ánh mắt Quý Thanh Đàn chạm vào phần thân trên trần trụi của Lục Diên rồi dịch sang một bên, Lục Diên là loại người không thể hiện dáng người, rõ ràng lúc mặc quần áo chỉ có dáng người cao gầy, lưng eo thẳng tắp thôi, cởϊ qυầи áo ra lại là một bộ có thể ôm lấy mình ngồi lên eo, còn có thể làm mười mấy tư thế chống đẩy, Quý Thanh Đàn cẩn thận thu hồi ánh mắt, sửng sốt nửa ngày không nói.
Lục Diên híp mắt, đưa tay muốn khép đóng, Quý Thanh Đàn vội vươn tay đẩy cửa: "Ừm... Tôi làm bữa sáng nhớ đến ăn." Nói xong, quay đầu rời đi.
Lục Diên trở về phòng rửa mặt mặc quần áo tử tế, đi ra khỏi phòng, hai bên bàn ăn bày biện bữa sáng kiểu Tây, sandwich và dăm bông, Lục Diên không đυ.ng vào bữa sáng, quay đầu nhìn về phía Quý Thanh Đàn, cười hỏi cậu: "Có việc cầu tôi?"
Nhìn thấy Lục Diên tựa hồ tâm tình rất tốt, nhưng lại nghĩ đến hôm qua Lục Diên cười lật đổ bánh kem, Quý Thanh Đàn do dự mở miệng: "Tôi muốn đi xem cha của anh."
"Không dám tự mình đi?" Tựa hồ là chuyện gì buồn cười, Lục Diên cười đến cong mắt, khiến Quý Thanh Đàn không tưởng tượng được là, Lục Diên cười xong ngược lại nhẹ gật đầu: "Được."
Quý Thanh Đàn thấy hắn gật đầu nhãn tình sáng lên, bưng ly sữa bò đến cho hắn, nhẹ giọng nói với hắn: "Tôi không giỏi nấu ăn, anh nếm thử có thể ăn được hay không."
Bọn họ ngồi đối mặt nhau, mũi chân Quý Thanh Đàn không cẩn thận đυ.ng phải hắn, hắn đoán Quý Thanh Đàn không cố ý, bởi vì cậu rất nhanh thu lại rồi nói xin lỗi.
Lục Diên nhíu mày cười cười: "Không cố ý?", hắn không quan tâm.
Thấy Quý Thanh Đàn sợ hãi gật đầu, hắn xoay người nhấc khăn trải bàn lên, chui xuống đáy bàn, đưa tay nắm chặt mắt cá chân Quý Thanh Đàn, ngẩng đầu nhìn người đang ngồi, nhìn cậu biểu lộ kinh ngạc và sữa bò bên môi.
Hắn nắm lấy chân Quý Thanh Đàn đè vào đũng quần của mình, cười cười trừng mắt nhìn cậu, dùng khẩu hình miệng: "Tôi cứng."
Quý Thanh Đàn không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, không phản ứng, hắn bỗng nhiên có chút bực bội, dùng sức kéo, Quý Thanh Đàn bị hắn kéo xuống gầm bàn.
Khăn trải bàn ngăn màu trắng che chắn hai người, hình thành một không gian khép kín, giống như dã thú bị nhốt trong l*иg đang được cho ăn, đột nhiên vồ lấy con mồi đang chạy trốn, Quý Thanh Đàn bị hắn đặt dưới thân, áo ngủ mềm mại trượt xuống, lộ ra nghiêng xương quai xanh và hồng mai trước ngực bằng phẳng.
Lục Diên cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú, chạm vào phần thịt mềm mại trên bụng, ngón tay trượt xuống, đến tận đùi, Lục Diên đưa tay ấn lên, không mền main như bình thường, vừa định cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, Quý Thanh Đàn lại nắm lấy tay của hắn đè lên trên ngực, cắn môi ra hiệu hắn sờ lên.
Ngực bằng phẳng không có thịt gì, chỉ có đầṳ ѵú có chút nhô lên, hắn đưa tay dùng sức xoa nắn mấy lần, lại cảm thấy không có gì hay, ngậm sữa hạt ép ép, chui khỏi gầm bàn, gọi điện cho thư ký thông báo hôm nay không đến công ty.
"Thật?" Quý Thanh Đàn từ dưới bàn ăn thò đầu ra, không ngờ Lục Diên trực tiếp đẩy công việc, hôm nay muốn dẫn cậu đi, ngược lại nhất thời vội vàng không kịp chuẩn bị.
Quý Thanh Đàn đứng lên, hỏi Lục Diên lúc nào xuất phát.
"Cậu mặc thứ này mà đi? Cũng được... Lão già khẳng định sẽ thích." Lục Diên từ đầu đến chân quét nhìn Quý Thanh Đàn một lần, khiến cậu thấy không được tự nhiên kéo vạt áo rộng mở.
Quý Thanh Đàn nghẹn ngào, hốt hoảng bước nhanh trở về phòng thay quần áo, Lục Diên ngồi trên ghế sa lon chờ cậu, Quý Thanh Đàn đổi một bộ vest màu trắng, áo hơi ngắn tôn lên vòng eo thon gọn, cậu lại đeo lên mặt dây chuyền lam thạch kia.
Nhìn thấy ánh mắt Lục Diên dán chặt vào đó, Quý Thanh Đàn giải thích: "Ông ấy nói thích nhìn tôi đeo vật này, thế nào? Không đẹp sao?"
Đá quý màu xanh lam thật là cực kì xứng với cậu, Quý Thanh Đàn con mắt thanh tịnh trong suốt, mang theo mặt dây chuyền lam thạch phức tạp cũng không dung tục, ngược lại hắn nhìn chằm chằm vào Quý Thanh Đàn thì lộ ra cổ quái.
"Rất xinh đẹp, tôi cũng rất thích." Lục Diên cười cười, đi mở cửa cho cậu, Quý Thanh Đàn không hiểu hắn bỗng nhiên xuất hiện phong độ thân sĩ, nhưng cũng biết nghe lời phải đi theo.
Lục gia nhà lớn nghiệp lớn, có một mộ viên riêng trên đỉnh núi, tài xế nhanh chóng lái xe đến cổng mộ viên, mở cửa mời bọn họ xuống xe.
Lục Diên xuống xe trước một bước, đưa tay đỡ lên xe khung trên đỉnh đầu, tựa như sợ Quý Thanh Đàn đυ.ng đầu, sau khi Quý Thanh Đàn xuống xe chỉ đi theo đằng sau hắn, hai người một trước một sau tiến vào mộ viên.
Trong mộ viên rất quạnh quẽ, người thủ mộ nhận ra có người đến, đã lui ra ngoài, chừa chỗ cho những người bi thương phát tiết.
Rất nhanh hai người đã đến trước mộ bia, trên bàn còn bày biện đủ loại hoa tươi, cũng có héo tàn, phần lớn vẫn còn tươi sống, bia mộ mới lập, phía trên khắc tên Lục Nhan Đài, trí nhớ không còn rõ ràng người đã chôn sâu dưới mặt đất.
Quý Thanh Đàn ngồi quỳ trước mộ bia, quay đầu nhìn về phía Lục Diên, tựa hồ đang thúc giục hắn nhanh rời đi, Lục Diên lại không muốn giả bộ tiếp nữa, cúi người bóp lấy cằm Quý Thanh Đàn, cưỡng ép để cậu ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Quý Thanh Đàn trong mắt tràn ngập cảm xúc hắn nhìn không hiểu, nhưng không có một tia sợ hãi, nhìn thấy Quý Thanh Đàn ánh mắt sáng ngời, Lục Diên cúi đầu ban thưởng ngậm lấy bờ môi Quý Thanh Đàn, không phải đang câu dẫn hắn sao?
Vốn chỉ lướt qua liền thôi, Lục Diên chỉ là liếʍ liếʍ cánh môi Quý Thanh Đàn, lưu lại trên môi cậu một dấu răng, người ngồi quỳ đã đuổi kịp, vòng lấy cổ của hắn để hắn cùng ngồi xuống, làm sâu sắc nụ hôn này.
Cảm giác được lưỡi mềm mại của Quý Thanh Đàn thử thăm dò tiến vào khoang miệng, Lục Diên thì bắt được đầu lưỡi không an phận, hút đi mỗi một tia nước bọt, lại liếʍ hôn trở về, liếʍ khắp mỗi một tấc khoang miệng của Quý Thanh Đàn.
Cảm giác được lục Diên Liếʍ đến chỗ sâu trong khoang miệng, khuấy động toàn bộ khoang miệng, Quý Thanh Đàn chỉ có thể bị hút đi toàn bộ nước bọt, Lục Diên hôn quá dùng sức, khiến cậu có chút thở không nổi, gương mặt hiện lên một tầng đỏ bừng, chỉ có thể thở gấp, lè đầu lưỡi, tùy ý Lục Diên dùng sức mυ"ŧ vào.
Hôn nửa ngày, Quý Thanh Đàn thực sự thở không nổi nữa, lúc này mới dùng sức đẩy Lục Diên ra, nghiêng đầu gấp rút thở hổn hển phát hiện Lục Diên lại muốn hôn tới, Quý Thanh Đàn đành phải đưa tay che miệng.