Lần đầu tiên nhìn thấy Quý Thanh Đàn là tại tang lễ, xét về quan hệ máu mủ nên gọi là cha, bọn họ không phải cha con ruột, kỳ thật có thể nói là căn bản không quen, nếu như không phải người đàn ông kia đột ngột chết đi, hắn sẽ không trở về kế thừa di sản.
Ảnh đen trắng bên trên thật lạ lẫm, lờ mờ có thể nhìn ra hai người đều có đuôi mắt hếch giống nhau.
"Là Lục Diên sao?" Tiếng nói rất nhẹ nhàng, Lục Diên thả cúc trắng trong tay xuống, quay đầu nhìn ra sau, là di sản của cha —— mẹ nhỏ của hắn, rõ ràng cả người mặc đồ đen, lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi, không phải vẻ ngoài diễm lệ như hắn nghĩ, thậm chí còn khiến hắn có chút kinh ngạc.
Hắn có chút không dám xác nhận, đây sẽ là mẹ nhỏ hắn, hắn thấy thậm chí còn là học sinh chưa rời khỏi trường học, cứ như thế nhàn nhạt đứng ở nơi đó.
Lục Diên nhíu mày, Lục Nhan Đài làm sao tìm được một người nhỏ như vậy? Trưởng thành chưa?
Tóc của cậu rất dài, sợi tóc đen như mực rủ xuống tới ngực, khắn hắn đưa ánh mắt ngưng tụ trước ngực của cậu.
Kia là một viên lam thạch, to bằng một đốt ngón tay, khảm tại bạc bên trên.
Người kia tựa hồ hướng hắn tự giới thiệu mình, một bộ tư thái quả phụ. Bờ môi trắng nhợt đóng đóng mở mở, hắn không có đi nghe.
Lục Diên yên lặng nhìn chằm chằm mặt dây chuyền kia, thẳng đến khi Quý Thanh Đàn không được tự nhiên gọi hắn một tiếng: "Lục Diên?"
Là cái kia đi? Lục Diên câu lên một bên khóe môi, hắn cảm thấy châm chọc.
Lục Diên còn nhớ rõ khi còn bé đi ra ngoài cùng mẹ, mẹ thường đưa ánh mắt lên những trang sức lam thạch trên quầy, mỗi lần... Mẹ có đủ loại kiểu dáng trang sức hoa lệ, nhưng mẹ luôn dùng ánh mắt đau thương như thế nhìn những bảo thạch kia.
Lục Nhan từng đặt một hộp trang sức xinh đẹp lên gối vào ngày sinh nhật của mẹ, hắn chờ mong phản ứng của mẹ.
Với sự giúp đỡ của chị nhân viên hắn cẩn thận lựa chọn một mặt dây chuyền ưng ý, mẹ sẽ cao hứng đi, từ cậu dường như tưởng tượng ra nụ cười của mẹ khi cầm hộp trang sức trên tay.
Nhưng kết quả thì sao? Trong khoảnh khắc ấy sự bi thương của mẹ mà hắn chưa từng thấy trước đây, thẳng đến trước khi lâm chung hắn mới từ trong miệng của mẹ biết được viên lam thạch kia từng thuộc về bà nội, trang sức mẹ tha thiết ước mơ hiện tại đã đeo trên cổ người trước mắt.
Thấy Lục Diên rốt cục cũng ngẩng đầu, tựa hồ không nghe mình đang nói gì, Quý Thanh Đàn đành phải nói lại một lần: "Tôi là quý3 Thanh Đàn......" Một bên đưa tay.
Lục Diên chỉ lãnh đạm đảo qua bàn tay đưa đến của cậu, ngay lúc Quý Thanh Đàn nhịn không được muốn thu tay lại, xoẹt cười một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng bóp một chút đầu ngón tay của cậu.
Thật lạnh, giống với tưởng tượng của Lục Diên, mẹ nhỏ của hắn chính là một người yếu ớt như vậy.
Thế là ánh mắt của hắn đảo qua một mảng ngực lớn trắng như tuyết của Quý Thanh Đàn lộ ra, xoay người vứt xuống câu đầu tiên cũng là một câu cuối cùng, "Mới như vậy đã không chờ kịp? Tôi không có hứng thú chơi đồ của người khác."
Quý Thanh Đàn chết lặng, nhớ lại ánh mắt của Lục Diên, cuối cùng trông thấy cổ áo rộng mở của mình, vừa rồi ở bên trong quá nóng, nên mở hai nút áo.
Tang lễ xử lý đơn giản, người từng mang đến cho mẹ đau đớn như thế, cứ như vậy biến mất trong đất bùn, ngoại trừ di ảnh màu trắng đen không còn lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Sau khi cha ra đi, di chúc viết rõ trang viên hắn và Quý Thanh Đàn mỗi người một người, những thứ còn lại đều thuộc về hắn, chỉ là tăng thêm một yêu cầu, để hắn chăm sóc tốt Quý Thanh Đàn.
Quả thực là trò cười, một người lớn như vậy, chỗ đó cần hắn chăm sóc.
Nhưng hắn vẫn không tự chủ được nhớ đến bộ ngực trắng như tuyết của người kia, Lục Nhan Đài rất thích đi?
Hắn rất nhanh đã tiếp nhận sản nghiệp của cha, chuyển đến điền trang.
Ngày chuyển đến điền trang, Quý Thanh Đàn kinh ngạc, hôm đó là ngày mưa, thời điểm Quý Thanh Đàn trở về mang theo một thân nước mưa, cậu tựa hồ không mang dù, ướt sũng đi vào cửa, nước mưa theo tóc dài nhỏ xuống nền đá cẩm thạch, lộ ra suy yếu bất lực, Quý Thanh Đàn đóng cửa lại mới nhìn thấy hắn, kinh ngạc hỏi hắn sao lại đến đây.
Lục Diên nhìn, con mắt màu hổ phách của Quý Thanh Đàn lộ ra vẻ bối rối, đưa tay che trước ngực, cậu mặc áo sơ mi trắng, bởi vì dầm mưa mà ướt, ẩm ướt ngượng ngùng dán lên trên người, phác hoạ ra hình dáng rõ ràng, trước ngực cũng bị thấm ra vết tích, lộ ra một điểm diễm sắc.
Hắn có chút tức giận không thể phát giác, lần trước không phải còn cố ý để hắn nhìn?
"Che cái gì?" Nhưng Lục Diên lại bật cười, bổ sung: "Ông ta để cho tôi chăm sóc tốt cho cậu."
Thấy Quý Thanh Đàn há to miệng tựa hồ muốn nói gì hắn lại nói: "Đây là nhà tôi." Mang theo ý vị không rõ, hắn cầm lấy khăn mặt người hầu đưa tới, để người hầu rời đi, đến gần Quý Thanh Đàn, mang theo mùi tùng hương vươn cánh tay.
Quý Thanh Đàn nhíu mày, muốn thối lui, nhưng cậu vốn đã đứng ngay cửa không chỗ có thể trốn, chỉ có thể mặc cho Lục Diên đem khăn mặt mềm mại màu trắng đắp lên đầu của cậu.
"Tôi tự làm..." Quý Thanh Đàn muốn cầm lấy khăn mặt, Lục Diên lại không buông tay, bị mưa tưới qua lòng bàn tay lạnh băng tiếp xúc với mu bàn tay ấm áp của Lục Diên, Quý Thanh Đàn bị nóng run lên, buông tay ra.
Đỉnh đầu ướt sũng rất nhanh đã được khăn mặt hút khô, Lục Diên lấy khăn ra, đối diện đôi mắt ướt sũng của Quý Thanh Đàn, hắn cương.
Với mẹ nhỏ của hắn, thậm chí chỉ là giúp người ta xoa tóc.
Thấy Quý Thanh Đàn quét mắt bề phía bụng dưới, Lục Diên chỉ làm như không có chuyện gì, nắm chặt khăn ướt đi vào trong, nhưng xác thực quá rõ ràng, bước chân hắn có chút cứng nhắc, mẹ nhỏ tựa hồ đang nhìn hắn, hắn không có quay đầu.
Hắn chuyển đến sau ngày hôm đó.
Quý Thanh Đàn như trước đây ở phòng ngủ chính trên tầng hai, hắn ở phòng thứ hai tầng dưới, bởi vì bận rộn bàn giao, hắn thường xuyên đi sớm về trễ, hai người rất ít gặp mặt.
Hôm nay hình như có gì không giống, khi hắn lái xe vào sân, chỉ có lầu hai sáng đèn, hai người bình thường mặc dù sẽ không gặp nhau, nhưng Quý Thanh Đàn sẽ mở đèn ở lầu một.
Đẩy cửa ra, ánh đèn sáng lên, Quý Thanh Đàn từ trong bóng tối xuất hiện theo ánh sáng: "Sinh nhật vui vẻ, Lục Diên." Lục Diên bị ánh đèn bỗng nhiên sáng lên vọt đến hai mắt, nghiêng đầu nhìn thoáng qua lịch điện tử treo trên tường, lúc này mới ý thức được hôm nay là sinh nhật của hắn.
Lục Diên xưa nay không tổ chức sinh nhật, mẹ sẽ không chúc hắn sinh nhật vui vẻ, càng không mua bánh sinh nhật cho hắn, chỉ rơi nước mắt nhìn hắn, về sau hắn nhận ra, mẹ xuyên thấu qua hắn nhìn người đàn ông kia.
Lục Diên không nhìn cậu, như đối mặt với không khí đi vào trong.
Quý Thanh Đàn bưng bánh kem chạy tới ngăn hắn lại, "Sinh nhật phải cầu nguyện thổi nến a." Lục Diên đi quá nhanh, cậu chỉ kịp đốt một ngọn nến.
Thấy cậu ngăn trước mặt, Lục Diên mới bố thí nhìn cậu một ánh mắt: "Tôi xưa nay không tổ chức sinh nhật."
Hắn nói dối, kỳ thật trước đây đã từng.
Quý Thanh Đàn mặc áo ngủ tơ lụa màu trắng, cổ áo mở rộng, Lục Diên cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy ngực trắng bên dưới áo ngủ.
Thật tao, khó trách được lão già thích.