Liễu Tiên Bạch

Chương 13: Không trâu bắt chó đi cày

Lâm Văn Nghệ nghe hắn nói thời gian đang gấp rút, càng thêm vò đầu bứt tai.

Cũng không phải cô để trong lòng lần đầu tiên của mình, dù sao lúc gặp gỡ người thích hợp, cũng sẽ xảy ra lần đầu.

Vấn đề ở đây là! Cô cùng hắn không chỉ không tồn tại có thích hợp hay không, thậm chí chỉ là người xa lạ gặp nhau hai lần... Không đúng! Không phải con người! Còn là một yêu...

Việc này rơi vào đầu ai mà có thể gật đầu không chút do dự? Cho dù hắn thật sự đã cứu cô...

Thấy vẻ mặt Lâm Văn Nghệ khó xử nửa cúi đầu không lên tiếng, Liễu Tiên Bạch còn nói: "Ta biết rõ sự trong sạch đối với nữ nhân rất quan trọng, vì vậy ta chắc chắn sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng đón cô vào động phủ của ta, đến lúc đó cũng sẽ mở tiệc chiêu đãi tất cả đạo hữu mà ta biết, với tư cách người làm chứng.”

Phốc —— Kiệu tám người khiêng lại còn bày tiệc, đặc biệt đến nhường này, vậy đến thời điểm hắn Độ Kiếp thành công phi thăng, cô ở lại đây sống một mình thờ chồng chết sao? Hơn nữa còn là cuộc sống bị yêu ma quỷ quái khắp nơi giám sát nữa!

"Hic... Thật ra người thời chúng tôi bây giờ, tuy rằng cũng rất xem trọng sự trong sạch, nhưng càng coi trọng cảm giác hơn..."

Liễu Tiên Bạch nhíu mày, "Ta không hiểu ý của Lâm tiểu thư mấy."

"Thì là, khục... Chúng ta còn chưa phát triển đến giai đoạn muốn kết hôn, chính là giai đoạn muốn thành thân ấy, còn có câu, hôn nhân không tình yêu tựa như một nấm mồ..."

Lần này Liễu Tiên Bạch nghe rõ, hơi hơi rủ mắt, "Ý của Lâm tiểu thư là, không muốn kết hôn cùng ta."

Trái tim Lâm Văn Nghệ nhảy thình thịch, tay trái tóm tay phải nhẹ gật đầu, có chút sợ mình từ chối trực tiếp như vậy hắn có tức giận hay không.

Nhưng mà Liễu Tiên Bạch chỉ bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm, nhấc mắt, "Cô đã nói phải báo đáp ta."

"..." Đây là muốn không trâu bắt chó đi cày sao? Hơn nữa cô căn bản không nhớ rõ cô đã từng nói cái gì!

"Nếu Lâm tiểu thư không muốn gả cũng không sao, ta cũng sẽ không để Lâm tiểu thư báo đáp không công."

"..." Cái gì gọi là báo ân không công? Lời này... Giống như cô là kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa còn có lòng tham không đáy...

Liễu Tiên Bạch không hiểu những rối rắm trong lòng Lâm Văn Nghệ, chỉ cho là cô không thích hắn, vì vậy đưa ra điều kiện, "Chỉ cần Lâm tiểu thư bằng lòng bầu bạn với ta một tháng, giúp ta Độ Kiếp, ta sẽ đồng ý một nguyện vọng cho cô, trừ chuyện liên quan đến sinh tử, luân hồi."

Liễu Tiên Bạch cũng đã nói đến nước này rồi, Lâm Văn Nghệ chỉ cảm thấy áp lực đặc biệt lớn, có chút khó trả lời.

"Anh, anh cho tôi suy nghĩ một chút nữa nhé."

Liễu Tiên Bạch thật cũng không vội vã phải có câu trả lời ngay lập tức, nhẹ gật đầu, lại nâng chung trà lên lần nữa, uống một hơi cạn sạch trà bên trong.

Mà giờ phút này, tuy rằng Lâm Văn Nghệ cũng đã miệng đắng lưỡi khô bởi căng thẳng quá độ cùng cảm xúc dâng cao, nhưng cô cũng không có tâm trạng nhấp một ngụm để xoa dịu cổ họng

Không nói đến chuyện cô thực sự nợ người ta một cái mạng, nên báo đáp người ta, nhưng người ta lại là yêu quái đấy!

Nhớ tới chồn tinh cùng nhện tinh ngày đó thiếu chút nữa gϊếŧ chết cô, người ta chỉ cần giơ tay, muốn bóp chết cô chẳng khác gì bóp chết một con kiến?

Hơn nữa hắn còn không phải thần tiên, thần tiên còn có thể có chút gánh nặng của thần tiên, hắn là một yêu quái, chẳng may Độ Kiếp không thành, nhịn không được, gϊếŧ cô là việc nhỏ, gϊếŧ cả nhà cô thì làm sao bây giờ?

Lâm Văn Nghệ bồi hồi giữa mạng sống cùng trinh tiết, hơi ngước mắt, nhìn về phía "người đàn ông" đã cầm ấm trà lên rót trà vào cốc của mình.

Nếu như dựa theo mắt nhìn của con người, vẻ ngoài này của hắn tuyệt đối không cần phải bàn, vừa đẹp trai lại có khí chất, chỉ với đôi mắt xếch kia cũng không biết phải mê chết biết bao thiếu nữ con người...

Liễu Tiên Bạch đương nhiên có thể cảm giác được cô vụиɠ ŧяộʍ dò xét hắn, buông bình trà trong tay, "Lâm tiểu thư đã suy nghĩ kỹ rồi?"

"À... Tôi còn có một câu hỏi nhỏ."

"Cái gì?"

"Là... Lúc chúng ta làm chuyện đó... anh sẽ ở trong hình dạng này?"

"Đương nhiên, mặc dù chúng ta là yêu, nhưng chỉ cần sau khi hóa hình, cơ bản cũng sẽ không lộ ra chân thân, trừ một ít tình huống đặc biệt."

"Tình huống đặc biệt?"

"Phần lớn thời gian lộ ra chân thân là do bị thương nặng không cách nào hóa hình, nếu như nói đến việc giao hợp, thường là vô cùng sảng khoái khó có thể tự kiềm chế mới có thể không giữ được hình dạng, hoặc là có chút song tu đặc thù.

Nói đến loại chuyện này, Liễu Tiên Bạch vẫn mặt không đổi tim không nhảy, giống như bàn về việc nhà, mà Lâm Văn Nghệ lại bị mấy từ giao hợp lại còn sảng khoái làm cho có chút thẹn thùng.

"Khục... Khục khục... Vậy, vậy là tốt rồi."

Đáy mắt Liễu Tiên Bạch hiện lên vẻ vui mừng, "Lâm tiểu thư đồng ý rồi?"

Lâm Văn Nghệ nhẹ gật đầu, "Nhưng mà anh cho tôi chút thời gian chuẩn bị tâm lý."

"Lâm tiểu thư cần bao lâu?"

"Ba ngày."

"..." Liễu Tiên Bạch nhíu mày không nói.

"Hai ngày?"

"..." Liễu Tiên Bạch rủ mắt, vẫn không lên tiếng.

Khóe miệng Lâm Văn Nghệ hơi rút, "Vậy một ngày chắc là được chứ?"

"Được, giờ này ngày mai, ta sẽ xuống núi đón Lâm tiểu thư."

"..."