Nhà của binh bộ thị lang Lý Trường Phủ mới nhậm chức ở kinh thành có gian viện nhỏ hẹp rách nát ở góc tây nam, cạnh phòng của hạ nhân.
Trong phòng không thắp đèn, ngoài phòng gà gáy ba tiếng, người gõ mõ cầm canh nhàn nhã đi qua, thiếu niên dung mạo xinh đẹp ngồi bên cạnh bàn, một tay vân vê, ánh mắt lạnh như băng quét xuống phía dưới: "Đi đâu?"
Giọng như phượng ngâm, tựa gõ vào băng ngọc, nghe vào trong tai lại giống chuông tang hoãn thi hành án.
"Thuộc hạ thất trách, xin chủ tử trách phạt." Đầu người quỳ gối cúi càng lúc càng thấp, vết máu nhỏ xuống sàn nhà: "Giờ ngọ thuộc hạ thấy ngoài thành có ký hiệu làm việc thường ngày của tú y vệ, nhất thời nóng vội đuổi theo."
Tú y vệ là thân binh của tiên hoàng, sớm nên đi theo tiên hoàng từ chín năm trước.
"Đuổi theo chưa? "Túc Hoài Cảnh không chút hoang mang hỏi.
Hành Phong cắn răng, trong đôi mắt đen tối ấy là hối hận và hận ý ngập trời: "Thuộc hạ đáng chết! Ký hiệu kia là bắt chước theo, thuộc hạ đuổi tới ngoài thành mới nhận ra không đúng, lập tức chạy về."
"Ha." Túc Hoài Cảnh khẽ cười, làm như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm, rất lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: "Bắt chước? một cái ký hiệu giả là có thể điều ngươi rời khỏi ta, ngươi muốn sau này ta nên tin ngươi như thế nào đây?"
"Thuộc hạ... Đáng chết. "Hành Phong dập đầu mạnh một cái, cả người cúi xuống đất, đáy mắt chảy ra dòng huyết lệ, từng chữ từng chữ đẫm máu, tứ chi lạnh lẽo như ở trong địa ngục.
Sau khi nhận ra chuyện không thích hợp y lập tức trở về, dọc theo đường đi trái tim y càng lúc càng trầm, một cơn khủng hoảng khó có thể nói rõ quét qua toàn thân
Hai ngày trước chủ tử vừa mới nói tâm tư Lý Trường Phủ không thuần khiết, sợ là muốn xuống tay với hắn, hôm nay y nhanh chóng chạy về phủ, trong phòng không một bóng người, đang lúc hoảng loạn thì nghe thấy hạ nhân trong phủ luyên thuyên, một cỗ sát ý mãnh liệt thiếu chút nữa cuốn cả người Hành Phong đi.
Sao ông ta dám…
Lý Trường Phủ sao ông ta dám......
Đó là Thất hoàng tử kim tôn ngọc quý nhất của Đại Ngu, con trai trưởng của tiên hoàng! Sao ông ta dám bỏ thuốc đưa vào thanh lâu, đối xử như một...... một kỹ nữ cơ chứ!
Ông ta rốt cục có mấy cái đầu!
Cơn tức giận của Hành Phong dâng trào, tầm mắt mơ hồ, móng tay cào vào lòng bàn tay, y lại dập đầu thật mạnh rồi đứng dậy rời đi: "Thuộc hạ đi gϊếŧ Lý Trường Phủ rồi tự sát tạ tội!"
Hành Phong bước tới cửa, vừa muốn nhấc chân vận khinh công tới chủ viện gϊếŧ người, nhưng giọng nói phía sau lại chậm rãi nói: "Đứng lại."
Hành Phong dừng lại, xoay người nhìn qua.
Túc Hoài Cảnh đứng dậy ném vài thứ lên bàn rồi cất bước đi vào trong phòng, giọng nói thản nhiên: "Chuyện gϊếŧ người không vội, trời sáng ngươi thay ta ra phố mua ít vải vóc tơ lụa son phấn về đây."
Hành Phong ngẩn ra: "Chủ tử đây là?"
"Đặt mua đồ cưới. "Túc Hoài Cảnh biếng nhác ngáp một cái, vào trong phòng.
Hành Phong chần chờ đi vào, nhìn thấy một chồng ngân phiếu có mệnh giá rất lớn trên bàn.
Hành Phong, tiền thất đội phó sứ của tú y vệ: "...?"
-
Sau khi người đi rồi, Túc Hoài Cảnh đứng ở trong phòng giơ tay nhéo lấy cằm mình, "tạch" một tiếng, mặt không đổi sắc tháo cằm xuống. Rồi lại vươn hai ngón tay lên một bên má, nặn ra một cái túi giấy dầu, tiện tay ném xuống đất.
Giấy gói tản ra, hai viên thuốc to bằng móng tay lăn ra, một đỏ một đen.
Túc Hoài Cảnh chỉnh lại cằm, rửa tay.
Trong góc có một con chuột màu xám không biết chui ra từ đâu, kêu chít chít chạy đến bên cạnh viên thuốc rồi gặm nhấm viên thuốc màu đen kia.
Thấy thế, Túc Hoài Cảnh cười lớn, thậm chí còn có hứng thú ngồi đếm.
"Năm, bốn, ba, hai...một, bang-"
Vừa dứt lời, con chuột lông xám xoay vài vòng trên mặt đất, sau đó “ chít ” một tiếng ngã xuống đất, sùi bọt mép, tứ chi co quắp chết đi, hết thảy chỉ xảy ra trong chốc lát.
"Đáng tiếc. "Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng nói, tầm mắt rơi xuống viên thuốc màu đỏ kia.
Vừa đưa bánh sen vào miệng, hắn đã biết mình bị đánh thuốc mê nên quay vào phòng trong chuẩn bị trước khi thuốc phát huy tác dụng.
Hai viên thuốc, một viên là độc dược kiến huyết phong hầu, một viên là thuốc trộn với cỏ gây ảo giác, một đường sinh và một đường tử. Hắn vốn muốn nhìn xem tên Tần Bằng Huyên ngu xuẩn kia là người như thế nào rồi mới hốt thuốc đúng bệnh.
Về phần giải nhuyễn cân tán, Túc Hoài Cảnh căn bản không muốn giải. Hắn biết tâm tư Lý Trường Phủ bất chính, mấy ngày nay thường xuyên đến nhà các quan viên trong thành tìm chỗ dựa vững chắc cho mình, nhưng Túc Hoài Cảnh quả thật không ngờ dượng tốt của hắn lại có thể nghĩ ra chiêu khiến cháu ngoại bất tỉnh rồi đưa cho người đàn ông khác làm tiểu thϊếp, quả thực làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
Nhưng dù là một chiêu ngu ngốc nhưng lại mở ra cho hắn một con đường hành sự mới, nếu là có thể mượn cơ hội này đi vào phủ Vũ Khang Bá -
Đáng tiếc......
Túc Hoài Cảnh lại nhìn thoáng qua viên thuốc dưới mặt đất, xoay người về phía giường. Hắn cởϊ áσ khoác ra, bên trong treo một miếng thẻ bài, trước khi rời đi, tiểu thế tử trẻ tuổi xinh đẹp đã lấy nó xuống từ người mình đưa cho hắn, còn cả những tờ ngân phiếu.
Nó lớn bằng bàn tay, làm bằng gỗ lim có tơ vàng, trên khắc hoa văn đám mây và mặt trời, dưới khắc phúc thọ như ý, đúng là phú quý vô biên.
Dung Đường, quân cờ chưa từng có trên bàn cờ của hắn đã trở thành biến số duy nhất đêm nay.
Một bước ho ba lần, tâm huyết dâng trào muốn đến thanh lâu mở rộng tầm mắt?
Cứu hắn?
Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy.
-
Lần này Dung Đường trở về liền hôn mê ba ngày, lúc tỉnh lại sắc trời ngoài phòng vừa mới tối, hầu hạ ở bên cạnh chính là đệ đệ Song Thọ của Song Phúc, thấy y tỉnh bèn bưng chén canh thuốc đen ngòm tới: "Thiếu gia, đại phu dặn ngài tỉnh thì phải uống thuốc an thần."
"Song Phúc đâu? "Dung Đường hỏi.
Ánh mắt Song Thọ né tránh, chỉ đưa thuốc đến trước người y, Dung Đường nhíu mày cố gắng ngồi dậy: "Bị phu nhân gọi đi rồi à?"
"Thiếu gia, ngài uống thuốc trước đi. "Song Thọ nói.
Dung Đường cảm thấy không vui, nhận lấy chén thuốc, ngửa đầu uống một hơi, giọng hơi khàn khàn, lại hỏi:"Song Phúc đâu?
Kết quả Song Thọ "phịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Thiếu gia, cơ thể ngài khó chịu cần tĩnh dưỡng, chuyện hạ nhân sao dám phiền ngài phí tâm."
Dung Đường đột nhiên tức giận, cũng không rõ là tức bản thân cứ ba ngày thì tới hai ngày lại gục, hay là tức giận trước sự phân chia giai cấp nghiêm khắc của chế độ phong kiến khiến người ta không nói lên lời.
"Được, ngươi nghỉ ngơi đi, ta tự đi tìm. "Dung Đường chật vật bước xuống giường, vừa đặt chân xuống đất đã mềm oặt, Song Thọ vội vàng đứng dậy tới đỡ.
Dung Đường lạnh lùng quét mắt nhìn nó một cái: "Dẫn ta đi gặp phu nhân."
"Thiếu gia......"
"Dẫn ta đi! "Dung Đường trầm giọng, không thể không lấy ra khí thế chủ tử trấn áp nó.
Đang lúc nói chuyện, ngoài phòng vang lên tiếng nói của một người phụ nữ: "Đường nhi tỉnh rồi à? Có uống thuốc chưa?"
Dung Đường bước nhanh tới cửa: "Mẹ."
Vương phi hiện nay còn chưa tới bốn mươi tuổi, đương gia chủ mẫu của một nhà quyền thế, ngay cả khi ở trong nhà thì trên tóc cũng đầy châu thúy tạo thành tao nhã, mặt mày có sự sắc bén và ổn trọng sau nhiều năm quán xuyến việc gia đình, nhưng khi nhìn thấy Dung Đường, ánh mắt cũng hơi dịu xuống, hốc mắt hơi nóng, cấp tốc đi tới kéo Dung Đường đến bên giường.
"Sao lại đứng lên, bên ngoài gió lớn như thế cũng không biết khuyên thiếu gia. "Vương phi nhìn sang bên cạnh, liếc đến Song Thọ.
Dung Đường nhẹ giọng gọi một câu: "Mẹ."
Hai đời trước y cứu nam chính cứu thiên hạ chưa từng làm việc gì thẹn với lương tâm, nhưng lại quên mất trên đời này luôn có những người mẹ thương con thương cái.
Hai đời Vương Tú Ngọc đều vì chuyện ngoài ý muốn mà chết đi, còn Dung Đường lại chỉ một lòng nhào vào nam chính, ngay cả mẫu thân toàn tâm toàn ý coi y là nhi tử cũng không cứu được.
Cho nên những lời y nói với Túc Hoài Cảnh đêm đó cũng có vài phần sự thật. Phần lớn nhiệm vụ ở đời này sẽ không thể hoàn thành, nhưng sau khi y chết, thế giới này ít nhất có thể tồn tại năm sáu năm, nếu Vương phi có thể sống đến khi đó, hi vọng đến lúc đó Túc Hoài Cảnh có thể đối xử tốt với bà hơn một chút.
Vương phi hoàn hồn, mắt thấy Dung Đường lên giường đắp chăn xong mới bình tĩnh kêu người lui ra, bà ngồi ở đầu giường, nửa trách cứ nửa khuyên nhủ nói: "Mẹ biết lòng son của con trời sinh trong sáng nhân hậu, nhưng có đôi khi đối xử quá tốt với hạ nhân, bọn họ sẽ có dã tâm, cũng sẽ sao nhãng việc chăm sóc chủ tử."
Dung Đường lại thở dài, "Song Phúc Song Thọ rất tận tâm với con."
Vương phi oán giận nhìn y một cái, Dung Đường thuận thế nói: "Mẹ, Song Phúc nó......"
Vương phi ngăn y lại: "Mẹ biết con muốn nói cái gì, Song Phúc Song Thọ là người do trưởng công chúa đưa tới, mẹ không thể đánh chửi trách phạt, nhưng mẹ thật sự tức giận, từ nhỏ hầu hạ bên người, biết rõ cơ thể con như thế nào mà còn kéo con vào cái nơi dơ bẩn như Phong Nguyệt lâu…"
Dung Đường: "Là tự con muốn đi."
"Quanh năm con ở trong nhà, từ nhỏ tới lớn chưa từng ra ngoài cửa, sao lại biết tới Phong Nguyệt lâu cơ chứ? Nghĩ cũng là do sai vặt lêu lổng ở bên ngoài trở về nói mấy lời bẩn thỉu cho con nghe."
Dung Đường bất đắc dĩ, thầm nghĩ Dung Tranh cũng coi như thông minh, toàn bộ trên dưới quý phủ chẳng ai hay biết mình tới thanh lâu với hắn.
Nhưng như vậy cũng tốt, tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.