Người như vậy nhất định đang dẫn đầu một quân đội tinh nhuệ. Khi gặp những người có số lượng ngang nhau, người chiến thắng tựu nhiên sẽ nhanh phân ra thắng bại.
Những chuyện này không thể chia sẻ với người khác. Lý Thanh Dung lại tiếp tục lau mồ hôi trên trán của mẫu thân.
“Chỉ là đoán thôi”.
Cô không muốn nghĩ tới chuyện về quá khứ đen tối đó nữa, bây giờ chỉ cần nhanh chóng về kinh thành là được.
“Bảo người đánh xe nhanh lên”.
Thúy Nhi còn muốn hỏi lại, nghe được Lý Thanh Dung đích thân phân phó cũng chỉ có thể xác nhận.
Một lúc sau đoàn người rốt cục cũng đã đến cổng Liễu thành.
Khi họ tới gần cửa thành, thị vệ đứng canh giữ của thành lên tiếng, Lý Thanh Dung không khỏi cau mày, khó chịu.
Bởi vì đêm đã khuya, cửa thành đã đóng và càng thêm đóng chặt, tuy nhiên cảnh vệ yêu cầu muốn vào thì phải chứng minh thân phân bằng thứ gì đó, nếu không chỉ có thể chờ hừng đông, nhưng làm thể nào nàng có thể chứng minh thân phận đây?.
Lúc này, ngay phía sau lại vang lên tiếng vó ngựa.
Lý Thanh Dung quay đầu lại, bất ngờ khi thấy Tô Khanh Dụ, không ngờ nhìn thấy Đại tướng quân của kiếp trước lại xuất hiện ở đây, Tô Khanh Dụ cùng đoàn người cũng tới gần cửa thành.
Đều bị hỏi thân phận, hộ vệ của Tô Khanh Dụ đưa ra một cái lệnh bài, thị vệ ở cổng thành đốt lửa để nhận dạng, lập tức có một thủ lĩnh đi xuống.
“Chúng thần không nghĩ tới là Định Viễn tướng quân lại đến. Mở cổng thành”.
Lý Thanh Dung nghe được Định Viễn tướng quân thì hơi sững sốt, nguyên lai hiện giờ Tô Khanh Dụ không còn là tướng quân hai phẩm nữa mà là ngữ phẩm chính là Định Viễn tướng quân rồi. Hơn nữa, Tô Khanh Dụ chỉ mới là một thanh niên không quá hai mươi , danh tiếng hắn vang xa, kiến người trong và ngoài triều đình khϊếp sợ.
Hắn lúc này đã là thanh niên số một kinh thành, dù ở tuổi tác vẫn còn nhỏ, hơn nữa hắn lại là thần tướng được đương kim hoàng đế sủng thần, nàng nhớ kỹ từng chi tiết. Nói cách khác, lúc này Tô Khanh Dụ đã đến Giang Nam điều tra vụ án, chính vụ án này đã khiến cả triều đình biết đương kim thánh thượng sủng ái hắn ta đến nhường nào.
Chỉ chốc lát, cổng thành mở ra.
Thủ vệ lập tức đứng canh ở cổng thành, cố ý chặn xe ngựa của nàng, hiển nhiên định để đám người vào cổng thành rồi đóng cửa thành, không cho Lý Thanh Dung vào.
“Ân....” Một âm thanh khó chịu phát ra từ bên cạnh nàng.
Lý Thanh Dung quay đầu lại, dưới ánh trăng, mẫu thân của nàng mặt càng tái nhợt.