Sáng sớm Giang Lâm mơ màng tỉnh giác, trong lòng đang ôm một cơ thể mềm mại, trong lúc mơ hồ mà ngỡ rằng mình còn đang ở nhà, người bên cạnh là Tống Lan.
Tay anh không do dự thò vào bên trong váy của cô gái, bắt lấy hai bánh báo mềm mại đưa vào miệng, ra sức mu"t lấy.
"Bà xã... ừm... ngực của em lớn hơn rồi..." Giang Lâm vẫn đang nhắm mắt, giong nói khàn khàn.
Hơi thở ấm áp phả vào sau tai Thẩm Đan, lông mi cô khẽ run, chưa kịp mở mắt ra đã cảm nhận được bàn tay to đang không ngừng nhào nặn ngực mình.
Bởi vì huấn luyện nên tay Giang Lâm đầy vết chai, cọ xát làm da thịt Thẩm Đan tê ngứa và hơi đâu, Thẩm Đan ngưng thở, sau khi suy nghĩ quyết định giả vờ như chưa tỉnh dậy.
Đưa tay lên nhéo nhéo nhũ hoa cứng lên, hạ bộ của Giang Lâm cương lên nhẹ nhàng cọ xát lên bờ mông căng tròn của Thẩm Đan.
"Hừ." Giang Lâm vẫn đang nhắm mắt, hơi thở nặng nề gấp gáp phả vào bên tai Thẩm Đan, có chút ngứa, Thẩm Đan chậm rãi nắm lấy ga trải giường, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, vẫn im lặng như cũ không phát ra tiếng nào.
Côn ŧᏂịŧ đã từ bên hông di chuyển đến giữa hai chân cô, khẽ chạm vào dưới đáy qυầи ɭóŧ vốn đã ướt sũng, vật căn cứng như sắt, qυყ đầυ thỉnh thoảng va vào phía trên hạt đậu nhỏ, Thẩm Đan nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, không khống chế được nỉ non vài tiếng.
"A, thật đã... bà xã... a..." Giang Lâm thật sự cho rằng người phụ nữ trong lòng mình là Tống Lan, không ngừng gọi cô bằng giọng khàn khàn, hai tay sờ nắn ngực cô, ra sức nhào nắn theo
tần suất va chạm..
Nhũ hoa cọ xát vào lòng bàn tay, Giang Lâm xòe năm ngón tay ra kẹp lấy, đưa lên đưa xuống.
"Bà xã... a... anh vào nha..." Giang Lâm vươn tay kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, áp vật căn của mình lên tiểu huyệt ẩm ướt, đút vào thăm dò rồi từng chút cắm vào.
Hai mắt Thẩm Đan đột nhiên mở to, hơi thở trong nháy mắt trở nên nặng nề, Giang Lâm nghe thấy còn tưởng rằng cô đã tỉnh, khẽ mỉm cười, tạm ngưng động tác, sau đó bắt đầu cử động, nhét côn ŧᏂịŧ mình vào, mở mắt ra nhìn cô gái: "Vợ ơi, tiểu huyệt em ướt quá... ưʍ... khi nào thì em mới dậy..."
Còn chưa nói dứt lời Giang Lâm đã ngây người ra.. Cô gái trước mặt anh rõ ràng không phải là Tống Lan:
"Thẩm Đan? Em.."
Đầu óc anh đơ ra, giây tiếp theo mới nhớ lại tình huống hiện tại, anh đang làm nhiệm vụ, Thẩm Đan đang giả làm vợ anh, nhưng bây giờ anh.
Vật căn bị kẹp chặt trong cái tiểu huyệt se khít của người phụ nữ, mới vào được nửa đường thì động nhỏ đã co rút lại, hút lấy côn ŧᏂịŧ của anh vào trong.
"Anh. .." Giang Lâm hơi sửng sốt, há miệng muốn mở miệng giải thích thì dư quang nhìn thấy đèn camera lập lòe từ góc tường không xa, lập tức nuốt hết những lời muốn nói xuống.
Giang Lâm cắn răng, đầu óc quay cuồng suy nghĩ nên làm như thế nào.
Anh và Thẩm Đan không phải là vợ chồng thật, anh không thể làm loại chuyện như vậy với cô, nhưng nhiệm vụ....
Anh không thể để thân phận bị bại lộ, camera trong góc đang hướng về phía anh và Thẩm Đan, vì vậy anh nói gì đều có khả năng bị nghe trộm.
Trong lòng rối rắm và bực bội, lẽ ra tối qua anh nên tự xử một chút, đã hai tuần kể từ lần cuối cùng anh làʍ t̠ìиɦ với Tống Lan Lan, du͙© vọиɠ tích tụ cùng với bộ quần áo gợi cảm của Thẩm Đan đêm qua đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.
Hô hấp Thẩm Đan gấp gáp, tiểu huyệt không ngừng co rút, như nó cho Giang Lâm biết cô đã tỉnh.