Cha Chồng Điên Cuồng Và Con Dâu Mềm Yếu

Chương 17: Bị công công thao đến không thể xuất tinh

Nhưng rất nhanh, không còn thời gian nghĩ đến cái gì khác, bởi vì Lý Hằng vừa nói xong đã mãnh liệt gia tăng mã lực, thắt lưng cường tráng liều mạng đong đưa, côn ŧᏂịŧ đỉnh đã cắm vào hoa huyệt, chui vào bên trong thật sâu, đứng vững trên hoa tâm bủn rủn bắt đầu xoay tròn, hai chân Tô Thanh vốn đang kẹp trên eo nam nhân vô thức mở ra, trên mặt xuất hiện thần sắc mê say, nhịn không được kêu lên tiếng "Thật sâu.......... Ưʍ.......... A.........."

Mắt thấy người này thật vất vả mới chủ động lộ ra biểu cảm thất thần cầu thao, vẫn còn có thể nhịn xuống thì không phải là nam nhân, Lý Hằng ấn đùi hít một hơi thật sâu, cơ eo săn chắt kéo căng, côn ŧᏂịŧ to dài cứng rắn lui ra phía sau, bỗng nhiên đập vào tận cùng bên trong miệng đang nước chảy.

"A!" Âm hành bị âm mao (lôиɠ ʍυ) rậm rạp ma sát kɧoáı ©ảʍ khiến Tô Thanh dùng chút sức lực nâng vòng eo, việc duy nhất y có thể làm là dùng hai chân dịch chuyển mông nhỏ về phía trước, côn ŧᏂịŧ thuận thế cắm vào càng sâu, cửa huyệt một mực hút chặt qυყ đầυ và thân trụ nổi đầy gân xanh, phảng phất chỉ có thể tiếp tục thao vào, muốn rút ra thì vô cùng khó khăn.

Tô Thanh hoàn toàn chỉ phản ứng theo bản năng, nhưng rơi vào mắt Lý Hằng, lại là biểu hiện quấn quít không thể rời mình.

"Tô Thanh, ngươi thích ta sao? Thích ta đối xử như vậy với ngươi sao?"

Lý Hằng càng có nhiều khí lực, trực tiếp đâm đến tận cùng, qυყ đầυ to như vậy thao vào tận cùng bên trong miệng, mất thăng bằng, gả ấn lấy xoa nhẹ hai lần, khiến Tô Thanh nâng thẳng lưng hét lên, gả liền ưỡn eo đâm vào, toàn bộ côn ŧᏂịŧ chôn bên trong bụng.

Cửa huyệt căng cứng bao kín côn ŧᏂịŧ từ trên xuống không chút kẽ hở, giờ này khắc này hạ thể hai người đã được kết nối vô cùng chặt chẽ.

Tô Thanh mặt ướt mồ hôi lắc đầu cự tuyệt, "Không.......... Không.........." Y cứng ngắc thân thể run rẩy, nơi bọc lấy côn ŧᏂịŧ càng giống như miệng nhỏ của tiểu hài nhi, không ngừng nhúc nhích ăn đại nhục bổng của nam nhân.

"Tiểu lừa gạt, rõ ràng là rất thích!" Lý Hằng buồn cười hưởng thụ sự kẹp chặt, đợi cơn co thắt mãnh liệt nhạt dần, ôm y rời khỏi giường ấn lên trên tường, từ dưới lên trên thẳng tắp thọc thọc vào, "Lặp lại lần nữa, có thích hay không?"

"Ô ô.......... Lý Hằng.......... Đừng ép ta có được hay không.........."

Lý Hằng cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của y, trong lòng nổi lên lít nha lít nhít đau đớn, "Đừng khóc, ta không hỏi, không hỏi.........."

Ôm người hôn một hồi lâu, nước mắt Tô Thanh mới bắt đầu chậm lại, nhưng đại gia hỏa của Lý Hằng vẫn còn cắm thật sâu ở trong cơ thể của y, đỉnh lộng càng lúc càng sâu.

Tốc độ thao huyệt tốc đã chậm hơn vừa rồi không ít, cả hai đều đã có chút mệt nhọc, Tô Thanh thút thít lặng lẽ co thắt, Lý Hằng đang theo dõi động tác của y lập tức phát giác.

"Muốn đúng không?"

Nhưng lần này gả không chờ Tô Thanh trả lời, mà ôm lấy hai chân của y, nơi đó theo động tác của gả mà siết chặt, thắt lưng lập tức phát lực, từ dưới đi lên hung hăng thao, nhiều lần cắm vào toàn bộ, khí lực lớn đến nổi cơ bắp toàn thân đều kéo căng tạo ra đường cong đẹp mắt.

"Ưʍ.......... A.......... A a.........."

Toàn lực bắn vào, sức phản kháng của Tô Thanh đã sớm không còn tung tích, hai mắt mông lung, ẩm ướt vung vẩy, cả người đẫm mồ hôi, thân thể rung động lợi hại, da thịt trắng nõn hoàn toàn choáng nhiễm hồng tìиɧ ɖu͙©, hai núʍ ѵú trước ngực bị vò sưng bên to bên nhỏ, bụng dưới bằng phẳng run rẩy từng trận, có thể nhìn thấy bên trong phảng phất có thứ gì đó đang không ngừng co rúm.

Tô Thanh cảm thấy mình như đang ở trong đống lửa, mỗi một tấc da trên người đều bị liệt hỏa thiêu đốt.

Lý Hằng chui đầu vào cổ gả thở hổn hển, "Tô Thanh, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có nghĩ đến công công không?"

Tô Thanh thần sắc mê loạn gật đầu, "Có.......... Có.......... A.........."

"Thật ngoan.........."

Lý Hằng cũng toàn thân mồ hôi, theo động tác từ lọn tóc vung rơi, nhỏ lên trên thân thể dâʍ ɭσạи vặn vẹo, gả hung tợn đâm thật sâu thêm mấy lần, "Cho ngươi sướиɠ chết!"

Quả nhiên tình ái quá lãnh đạm không thích hợp với gả, chẳng qua chỉ là một cái gật đầu của Tô Thanh, thiếu chút nữa khiến gả mất khống chế.

Lý Hằng tóm lấy đầu gối Tô Thanh ôm càng chặt cắm càng sâu hơn, mắt thấy thân thể của y bị mình thao không ngừng run run, nước mắt chảy dài trên mặt, lại không chút mềm lòng, đại nhục bổng ngược lại thô cứng thêm mấy phần, trong lúc tiểu huyệt kịch liệt co rút trơn ướt càng thêm hung mãnh nhanh chóng đâm xuyên.

Tô Thanh thẳng lưng chịu đựng hàng tá cú thúc, co quắp cao trào, khóc lóc lung tung lắc đầu: "Ô ô ô từ bỏ.......... Ô ô ô thao chết ta.......... Ta phải chết.......... Không được.........."

"Thật da^ʍ! Hô! Sẽ sớm tốt thôi, ta sắp bắn, tê, thật sự sảng khoái!"

Lý Hằng nhìn y bị thao tiểu huyệt không ngừng hướng đến mình, âm hành nho nhỏ tiết ra dịch nhờn trong suốt, vυ" lớn trước ngực không ngừng chập trùng lắc lư lên hạ, bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ.

Nương theo đại nhục bổng màu tím đen trong tiểu huyệt tấp nập ẩn hiện, thắt lưng lần lượt đâm vào trên mông mềm non, phát ra âm thanh "Ba ba ba" vang dội.

Tô Thanh cảm thấy hạ thân vừa chua vừa trướng, thỏa mãn dễ chịu chịu không nổi, lắc mông xoắn xuýt không ngừng kêu khóc: "Không muốn.......... A.......... Chết..........", nhưng thanh âm của y đột nhiên im bặt, Lý Hằng bắn.

Đã mấy ngày không có bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nhiều vừa nồng, nóng hổi bắn vào bên trong huyệt da^ʍ mẫn cảm, bắn lên vách tường sưng đỏ, Tô Thanh bị bỏng nói không ra lời, há miệng liên tục động thân, côn ŧᏂịŧ dưới thân tăng vọt đến lớn nhất, đại nhục bổng cắm thật sâu vào thân thể của y.

Lý Hằng bắn xong côn ŧᏂịŧ cũng không có mềm, vừa cứng vừa hung ác thọc thêm vài chục cái, ngậm lấy tinh đặc nóng hổi tận cùng bên trong, Tô Thanh bị gả đâm liều mang cào cấu, dưới thân phốc phốc phún ra hỗn hợp sữa màu ngà và dịch nhờn trong suốt, mà âm hành nhỏ trước người vô cùng đáng thương, sớm đã không thể bắn được nữa.