Tô Thanh lâm bệnh.
Đại phu được trong phủ trọng dụng, vô cùng kín miệng, nhưng khi bắt mạch vẫn có chút khó mà mở miệng, nhìn Lý Hằng đang đợi trong phòng, có chút nói không nên lời, cuối cùng dưới sự truy vấn của Lý Hằng gian nan nói: "Phu nhân gần đây mệt nhọc, cần........ Cần tránh chuyện phòng the........"
Tô Thanh nhất thời đỏ bừng cả mặt, tiếp theo ỉu xìu cúi đầu, "Đại phu........."
"Phu nhân cứ yên tâm, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày, phu nhân sẽ có thể khỏe mạnh trở lại, chỉ là........" Đại phu lộ vẻ khó xử, Tô Thanh lại biết đại phu muốn nói gì.
Lý Hằng xanh mặt, không biết nên nói gì, nửa ngày sau mới kêu người thưởng cho đại phu không ít bạc, tự mình đưa đại phu ra khỏi phủ.
Tô Thanh là bị thao hư.
Trận bệnh này khí thế hung hãn, Lý Hằng cũng không có cách nào khác.
Gả vừa tìm được niềm vui tình thú trên người Tô Thanh, đương nhiên không muốn buông tha, nhưng vì vấn đề sức khỏe, bất đắc dĩ phải để cho y tĩnh dưỡng.
Thẳng đến nửa tháng sau mới bước vào gian phòng của Tô Thanh.
Đêm dài, Tô Thanh tiến vào chăn mền đưa lưng về phía Lý Hằng nằm xuống, toàn thân cao thấp đều được quấn chặt, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
Lý Hằng đứng bên giường buồn cười nhìn y, "Ngươi cũng không cần phòng bị ta đến như thế chứ?"
Tô Thanh đang khẩn trương nói năng cũng có chút nhanh, "Ngươi không cần nói, nhanh tắt đèn đi ngủ!"
Sau lưng truyền đến tiếng xột xoạt cởϊ qυầи áo, sau một lúc lâu lại vang lên một trận tiếng bước chân, trong tích tắc, trong phòng đột nhiên tối xuống.
Tô Thanh thở phào nhẹ nhõm, trong bóng đêm nhắm mắt lại, .......... Một bàn tay to đột nhiên từ phía sau vén chăn lên, thân thể nặng nề của Lý Hằng trong nháy mắt chui vào ép lên người Tô Thanh.
"Ta, ta liền biết ngươi không có ý tốt!"
Tô Thanh tức giận đánh gả, bắp chân hung hăng bay nhảy, Lý Hằng mặc y muốn làm gì thì làm, không hề che giấu mục đích của mình, chỉ đơn giản giật quần ngủ của Tô Thanh xuống.
"Ta đã sớm muốn làm như vậy!"
Gả thở hổn hển, vội vã hôn lên cổ Tô Thanh, đôi tay ở trên người y du tẩu xoa nắn lên xuống, có trời mới biết gả đã nhịn bao lâu, dáng vẻ Tô Thanh mặc đồ ngủ không chút phòng bị thực sự quá mức đáng yêu, nháy mắt đã đánh trúng nơi mềm nhất dưới đáy lòng của gả.
Mà bây giờ, gả phải lột sạch bộ quần áo này, triệt để chiếm hữu thân thể nhỏ bé khiến gả điên cuồng.
Thời điểm Lý Hằng cởϊ qυầи lót vật kia đã cứng rắn không thôi, từ trong qυầи ɭóŧ bắn ra ngoài, gậy thịt dữ tợn như thế, trên đỉnh bốc lên dịch nhờn, hướng về phía khuôn mặt đỏ bừng không ngừng giãy dụa của Tô Thanh.
Không cho y cơ hội phản kháng, Lý Hằng cúi người, kình eo chìm vào giữa hai chân của y, khiến cho hai đôi chân dài dang rộng sang hai bên, "Tô Thanh, muốn không? Ngươi cũng muốn ta đúng không?.
Qυყ đầυ trĩu nặng theo động tác của nam nhân nện vào giữa hai chân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, có đôi khi đập vào âm hành, có đôi khi cắm vào bên trong cửa huyệt, Tô Thanh khó nhịn run run, khẩn trương một chữ cũng nói không nên lời.
"Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đã chấp nhận"
"Ngươi nhẹ.........." Vừa nói xong hai chữ, Tô Thanh liền cắn môi rêи ɾỉ lên tiếng, qυყ đầυ vốn đã phá vỡ cửa huyệt thịt mềm từng chút chậm chạp đè ép tiến vào, không làm tốt chuẩn bị dưới thân vô thức căng cứng, kẹp chặt thứ được nhét vào.
Chỉ cần nghĩ đến đây là nhà của mình, trên chiếc giường nơi mình đã lớn lên, bị nam nhân như chó sói vạch đùi, cưỡng ép xâm phạm, Tô Thanh liền không cầm được trong lòng cuồng loạn, thậm chí hạ thân run rẩy bài tiết ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.
Lý Hằng không chút khách khí dùng sức va chạm, thuận theo dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn đâm vào càng sâu.
"Ưm! A! Nhẹ.......... Điểm nhẹ.........."
Giọng nói của Tô Thanh run càng lúc càng lợi hại, bởi vì không dám gọi quá lớn khiến âm thanh lộ ra đặc biệt câu người, âm cuối mềm mềm, còn mang theo một chút chất giọng nghẹn ngào, nghe xong chính là bị cắm không chịu nổi.
"Đừng khóc, ta sẽ nhẹ nhàng, nhất định sẽ làm cho ngươi thật dễ chịu"
Lý Hằng ghé vào bên tai y nói xong, lập tức nâng lên bờ mông, sau đó cực kì chậm chạp di động trước sau, đại nhục bổng rút ra hơn phân nửa, rồi cọ xát vách trong đâm trở về, toàn bộ quá trình mài huyệt thịt mềm non càng thêm mẫn cảm, tần suất run run giống như muốn nhai nát rồi nuốt vào.
Tô Thanh nửa khép lấy mắt cảm thụ một lát, đột nhiên nhăn khuôn mặt nhỏ run rẩy uốn éo người, nhẹ nói: "Ngứa.......... Ngứa.........."
Lý Hằng từng chút cắm đến nơi sâu nhất, ôm lấy y đỉnh đỉnh, "Chỗ nào ngứa? Là nơi này sao?"
"Ưʍ.......... Um.......... Còn có, phía trên cũng ngứa.......... Tại sao có thể như vậy.........."
Y nói đến chính là hai núʍ ѵú trước ngực, theo cự vật rút ra đút vào cơ thể nổi lên một tia ngưa ngứa, từ tâm núʍ ѵú khuyết tán bốn phía, có xu thế càng lúc càng nhiều hơn, loại cảm giác này cảm thụ không được tốt cho lắm, Tô Thanh nhất thời nhịn không được, gấp đến độ rơi lệ.
Rõ ràng hai lần trước cũng không có như vậy, luôn cảm thấy ngực của mình sẽ không nhạy cảm nhạy cảm như của nữ nhân, nhưng làm sao biết nó ngứa cũng vô cùng khiến người ta phát điên.
Tô Thanh mê man nắm lấy tay Lý Hằng đang che ở phía trên, khóc cầu gả: "Ngứa quá a.......... Ngươi giúp ta gãi ngứa có được hay không.........."
"Mẹ kiếp.........." Lý Hằng xém chút không nhịn được, một giây sau thao chết người trên giường.
Nhưng gả lại kiềm chế, dừng động tác dưới thân, hết sức chuyên chú xoa nắn bộ ngực mượt mà đầy đặn của Tô Thanh, hai bàn tay to đồng loạt chụp lên, hung hăng vò, ngón tay nhéo nhéo núʍ ѵú, dùng sức bóp.
Cơn ngứa trước ngực Tô Thanh đã giảm đi rất nhiều, y cố gắng ưỡn ngực lên, đồng thời giãy dụa thân trên cầu xin nhìn nam nhân trên người mình.
"Còn muốn? Không sợ ta vò hư nơi này của ngươi sao?" Lực đạo trên tay Lý Hằng nặng hơn rất nhiều, thở nhẹ cúi người, rất biết nghe lời dùng miệng ngậm lấy núʍ ѵú, dùng sức khẽ hút, giống như một người đói khát nhiều ngày không được uống nước, nhìn thấy cam tuyền như muốn nuốt toàn bộ vào trong miệng.
Lần này Tô Thanh không chỉ ủi ngực lên, đùi cũng chống lên eo liều mạng cọ xát, nước mắt chảy ra, "Ô ô.......... Phía dưới, phía dưới cũng muốn.........."
Lý Hằng phát giác được y đang thực hiện động tác nhỏ hút côn ŧᏂịŧ của mình, bất động thanh sắc lắc nhẹ eo, tiếp tục hưởng thụ sữa thịt trắng nõn mềm mại, để lại trên da thịt trắng nõn ra dấu răng và dấu hôn nhàn nhạt thật sâu.
"Phía dưới là ở đâu? Ngươi không nói ta làm sao biết được?"
"Ô.......... Chính là..........", Tô Thanh vội vàng nhấc hông, xấu hổ đỏ mặt, "Chính là của ngươi.......... Cắm vào bên trong, động một chút.........."
Đây đã là cực hạn mà y có thể nói ra, so với những loại lời lẽ thô tục mấy ngày nay nghe được từ miệng Lý Hằng, quả thực khiến gả đời này đã nghe qua liền muốn nghe nhiều hơn.
Nhưng yêu cầu y lặp lại một lần nữa, đúng là quá đáng.
Lý Hằng cười, "Được, ngươi muốn gì, ta cũng cho ngươi" Nói xong, đẩy eo về phía trước, côn ŧᏂịŧ trong nháy mắt xông lên đến cùng, lập tức đâm chọt vào chỗ sâu trong nhục huyệt.
"Là thế này phải không? Dùng côn ŧᏂịŧ của ta cắm trong cơ thể của ngươi, hung hăng thao tiểu tao huyệt!"
Tô Thanh đáp lại bằng cách vòng hai tay lên bờ vai của gả, ngón tay giữ chặt cổ và vai, nhiệt liệt ngửa đầu thở dốc, Lý Hằng nhìn mà động tâm, há miệng ngậm lấy đầu lưỡi của y câu dẫn mυ"ŧ vào, dùng đầu lưỡi liếʍ lấy đầu lưỡi của y, từng đợt điện giật tê dại từ trên đầu lưỡi vọt qua, xong thẳng tới đại não, Tô Thanh cả người, cả trái tim đều dâng lên một khát vọng không thể nói rõ? Tiểu huyệt từng đợt thít chặt, chăm chú cắn lấy đại nhục bổng hữu lực ra vào bên trong cơ thể, thật nhiều chất lỏng trào ra.
"A.......... A ha.......... Thật sâu.......... Cắm đầy.......... Hừ.........."