"Sao trước đây cậu không nói chuyện này với mình?”
Lý Tiểu Tuyết nhớ lại mỗi lần nhắc đến chủ đề này, Triệu Liễu đều nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
Sau vài lần, Lý Tiểu Tuyết tưởng cô ấy không muốn nói, nên về sau chỉ tập trung vào các khía cạnh khác của Tôn Uy.
Bây giờ nghĩ lại, dù những điều mà thầy bói nói về tương lai chưa xảy ra, nhưng nàng ấy càng nghĩ càng tức.
Triệu Liễu thở dài: “Đó cũng là điều Tôn Uy nói. Anh ấy bảo mình và cậu rất thân, anh ấy không để tâm và cũng không cấm cản gì, nhưng có một điều, anh ấy mong rằng những chuyện riêng tư vợ chồng không được nói với cậu hoặc ba mẹ mình. Đó là giới hạn của anh ấy.”
Khi Tôn Uy nói điều đó, anh ta rất thẳng thắn, khiến người khác không nghi ngờ gì về động cơ đằng sau.
Vì tôn trọng lẫn nhau, Triệu Liễu đồng ý, nghĩ rằng đó chỉ là một chuyện nhỏ, cũng là chủ đề không dễ nói ra, nên không nói thì thôi.
Lý Tiểu Tuyết vỗ đùi cái bốp: “Cái đồ khốn này chắc chắn có vấn đề. Chỉ là chúng ta chưa tìm ra thôi. Bảo bối, lần này anh ta đi công tác, chờ anh ta về và đi làm, chúng ta sẽ tìm lại một lần nữa. Những thứ phức tạp có thể anh ta mang theo đi công tác rồi.”
Triệu Liễu nghe vậy cảm thấy hợp lý, gật đầu đồng ý.
Chưa đầy hai ngày sau, Tôn Uy trở về, trông anh ta có vẻ rất mệt mỏi, khóe mắt còn hơi thâm.
Thấy Triệu Liễu, anh ta ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, anh rất mệt, tối nay em nấu cho anh một ít súp gà được không?”
Triệu Liễu có chút căng thẳng, nhưng Tôn Uy không để ý điều đó.
Triệu Liễu gật đầu.
Mặc dù sống chung, nhưng hai người vẫn ngủ riêng phòng.
Tôn Uy trong nhiều việc đều thể hiện rất tốt, chỉ trừ chuyện đó.
Tối hôm đó, Triệu Liễu kể lại với Lý Tiểu Tuyết, và hai người quyết định ngày mai khi Tôn Uy đi làm sẽ tìm kiếm lại.
Lần này tìm kiếm, không bao lâu, Lý Tiểu Tuyết đã có phát hiện: “Bảo bối, qua đây, mình tìm thấy rồi.”
Triệu Liễu lập tức đứng dậy đi qua, nhìn thấy trong tủ quần áo có một hộp dụng cụ.
Sắc mặt cô tối sầm lại.
Cái hộp này, lần trước tìm kiếm không hề thấy.
Nhưng sau khi Tôn Uy về, nó lại xuất hiện.
Chìa khóa cũng không khó tìm, nằm trong ngăn kéo đầu giường, là một chiếc chìa khóa nhỏ, không nổi bật.
Lý Tiểu Tuyết đưa chìa khóa cho Triệu Liễu: “Mở đi.”
Cái hộp dụng cụ này giống như hộp Pandora, cần chính tay Triệu Liễu mở ra.
Dù kết quả thế nào, cô sẽ cùng Triệu Liễu đối mặt.
Triệu Liễu hít sâu vài lần, sau đó mở hộp ra. Nhưng khi nhìn thấy bên trong là bαo ©αo sυ, vài dụng cụ khác, cùng một bộ đồ chơi nhập vai, và cả “chiếc điện thoại thứ hai” kia, toàn thân cô như đổ sụp.
“Mẹ nó, cái tên khốn nạn này, đồ biếи ŧɦái chết tiệt!”
Lý Tiểu Tuyết không kìm được mà buông lời chửi rủa. Nghĩ đến việc Tôn Uy lừa dối Triệu Liễu suốt mấy năm trời, nàng ấy cảm thấy tức giận đến tột độ.
Nàng ấy không ghét người đồng tính, nhưng loại đàn ông vừa muốn sống hai mặt vừa giả vờ tử tế thế này thì thật đáng ghét. Loại sâu bọ như vậy, sao có thể xuất hiện trên đời để làm bẩn cuộc sống người khác!
Nghĩ đến việc bạn thân của mình phải chịu đựng chuyện này, Lý Tiểu Tuyết chỉ muốn xé Tôn Uy thành từng mảnh.
Triệu Liễu, sau khi buông lỏng cảm xúc, bắt đầu khóc nức nở. Cô ấy khóc cho những năm tháng đã qua của mình, và khóc nhiều hơn cho tương lai mà Nam Tinh đã nói, một tương lai mà cô ấy sẽ phải sống trong sự lừa dối hàng chục năm trời nếu không phát hiện ra sự thật.
Lý Tiểu Tuyết vừa mắng chửi cái đồ biếи ŧɦái Tôn Uy, vừa cố gắng an ủi Triệu Liễu.