Phần Thiên Lộ

Chương 2: Vả mặt

Đúng, xác thực có vài cái đầu heo đang ngồi trước mặt hắn. Nhưng khi Sở Trình liên tục dụi mắt, mấy cái đầu heo lại đυ.ng đung đưa đưa biến thành mấy người. Một người trong đó rất béo, có thể béo gấp năm lần hắn. Người này nặng ít nhất năm trăm cân.

Sau khi nhìn những người này, anh hiểu tại sao Sở Linh Nhi lại nói nàng là một trong những nữ tử xấu nhất toàn thành Quân Lan. Ký ức của hắn và Sở Thành dung hợp ngày càng nhanh. Ở Hoàng quốc, chính là lấy độ béo mập làm tiêu chuẩn của cái đẹp, càng mập càng xinh đẹp, khó trách một mỹ nữ như Sở Linh Nhi lại bị biến thành một nữ tử xấu xí.

"Thành Nhi... Ngươi đứng lên!" Người của Hầu phủ đều vẻ mặt không thể tin nổi. Sau đó, ở giữa, một thiếu phụ ngao ngao khóc rống lên. "Quả là ông trời có mắt!"

"Mẹ... Con vừa mới bình phục, không chịu nổi giày vò."

Căn phòng rúng động, Sở Trình nhìn người thiếu phụ trung niên giống như một ngọn núi chạy về phía mình, hắn sợ đến mức hoảng sợ lùi lại. Thiếu phụ trung niên này chính là mẹ của Sở Thành.

"Tốt, tốt, tốt! Trời giúp Sở gia ta!" Sở lão gia ngửa mặt lên trời cười lớn.

"Thành nhi thỉnh an gia gia, phụ thân, mẫu thân!" Sở Trình nhìn thấy thiếu phụ trung niên đã ngừng chạy mới thở phào nhẹ nhõm.

Lập tức nhìn về nữ nhân khác, cau mày, thầm nghĩ ánh mắt trước mắt thực sự rất kỳ lạ. Nữ nhân nhìn thấy Sở Trình nhìn chằm chằm mình, trong lòng rung động, hốc mắt đỏ lên. "Xem ra trong lòng Sở Thành ca ca vẫn còn có ta, gân mạch bị phế kia cũng là cố ý truyền tin đi khiến ta lo lắng. Thật sự xấu xa."

"Xảo Linh lung" là danh hào của nữ tử ở Hoàng quốc. Ở Hoàng Quốc, rừng ngự hiền hòa, phía Tây tao nhã, phía Nam đầy quyến rũ, phía Bắc mỹ lệ. Được mệnh danh là Hoàng quốc tứ đại mỹ nhân. Mà Lâm Nhã là Bắc lân Linh lung. Nàng ta đã khiến vô số thanh niên tuấn tài phải khom lưng quỳ gối. Cân nặng đương nhiên không ai sánh bằng, thậm chí gấp đôi mẹ Sở Thành.

Có người trừng mắt nhìn Sở Trình lắc đầu thở dài, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nam nhân này cao tám thước, thân thể cực kỳ cường tráng, có lẽ nặng tới sáu trăm cân, chỉ cần một bước có thể khiến mặt đất rung chuyển. Là một cường giả tuyệt thế. Khi còn trẻ, hắn là một trong Hoàng quốc tứ đại mỹ nam, hiện tại ở tuổi trung niên, đã gầy đi rất nhiều nhưng vẫn thu hút được sự ngưỡng mộ của rất nhiều nữ nhân. Người này chính là cha của Sở Thành, Sở Quảng.

Sở Trình thầm nghĩ, với thân hình nặng hơn sáu trăm cân, người bình thường không cách nào đứng dậy được, xương cốt sẽ gãy vụn, không ngờ những người này vẫn còn sống tốt. Xương cốt này thật làm cho người ta ngạc nhiên.

Sở Trình tặc lưỡi, lần nữa chuyển sự chú ý sang một thiếu niên. Thiếu niên này thân thể mảnh khảnh, trong tay cầm một chiếc quạt gấp, anh ta là "người bình thường" thứ hai mà Sở Trình từng thấy ngoài Sở Linh Nhi. Thiếu niên nhìn thấy Sở Trình đang nhìn mình, liền đóng quạt lại, nhẹ nhàng cười nói: "Sư phụ ta nói ta lỡ mãng, làm bị thương tiểu Hầu gia, cho nên để Mặc mỗ đích thân tới cửa xin lỗi. Cũng may nhờ Hầu gia quen biết với vị diệu thủ hồi xuân thần y cho nên tiểu Hầu gia mới có thể chạm đất nhanh như vậy, chúc mừng chúc mừng. "

"Ngươi chính là đệ tử của quốc sư?" Sở Trình lại cau mày, người này khiến hắn cảm thấy rất chán ghét.

"Sở huynh, chẳng lẽ là bị đánh ngu sao?" Nam tử sửng sốt một chút, ý cười như có như không. Sở Trình cau mày, bản năng chán ghét người này. "Cám ơn ý tốt của ngươi. Nghe nói ngươi tới đây là cùng gia gia của ta thương lượng một chuyện quan trọng?" Hắn là Sở Trình không phải Sở Thành, hắn biết Mặc Tích có năng lực của Tiên tộc, người chống lưng cho hắn chính là Hoàng quốc quốc sư, hắn đương nhiên sẽ không liều lĩnh.

Mặc Tích sững sờ, nhìn Sở Trình lâu một chút, cười nói: "Ha ha, xem ra Sở huynh hiện tại rất thức thời a, vậy ta liền nói thẳng, ta mang Lâm Nhã tới là để cầu hòa." Vừa nói, Mặc Tích lại nhìn lão Hầu gia, chắp tay nói: "Xin Hầu gia chấp thuận việc thành hôn giữa Chu Thành và nàng ấy. Tốt nhất là ngày mai nên thành hôn."

Sắc mặt của Khai quốc công hầu Sở Bá biến đổi, trở nên thâm trầm, đường đường là Khai Quốc Hầu, nhưng vị hôn thê chưa vào cửa của tôn tư thông với người khác. Tôn nhi của mình cũng bị đả thương tại chỗ, bây giờ lại bị ép hôn. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, hắn phải để mặt mũi ở đâu? Cho dù quốc sư đích thân tới, Sở gia cũng không thể đồng ý.

Tuy nhiên, ngay lúc Sở Bá đang muốn nói chuyện, thân thể hắn chấn động, hắn nghe được một câu.

“Ngươi ở sau lưng ta tư thông với nam nhân khác, còn có tư cách đến đây sao?”

Lâm Nhã nghe xong sắc mặt thay đổi, mỡ trên mặt tụ lại đến mức không nhìn thấy được mắt. Nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy vài dòng nước mắt chảy xuống.

"Ta...ta làm tất cả những điều này đều là vì tốt cho ngươi."

"Vì tốt cho ta?" Sở Trình nghe xong mỉm cười.

"Sở Thành ca ca, mặc dù ngươi là nam tử xấu xí nhất Hoàng quốc, nhưng Nhã Nhi chính là yêu ngươi, rất yêu rất yêu. Nhưng ta cũng thích Mặc Tích ca... Thích không phải là yêu, chuyện này không ngăn cản ta yêu ngươi. Làm những việc như vậy với hắn thực ra là để học tốt những chuyện giữa nam nữ đó. May mắn, sau này, chúng ta sẽ hòa hợp hơn , ta có thể phục vụ ngươi tốt hơn ”

"...."

Sở Thành (chính là Sở Trình, từ chương này gọi Sở Thành cho đồng nhất) nghe xong muốn nôn mửa. Đây thật sự gọi là ác nhân còn đòi lập đền thờ Không ngờ thế gian lại có một nữ nhân biếи ŧɦái như vậy.

"Sở Thành ca, ta biết ta sai rồi, trước đây ta không cho ngươi động vào người ta, nếu như ngươi đồng ý quay lại với nhau, tối nay Nhã nhi sẽ phục vụ ngươi thật tốt, cho ngươi hưởng thụ cảm giác thăng tiên." Thế nào? "

Sở Thành cười ha ha, lúc này hắn đã không còn là Sở Thành trước đây nữa, đương nhiên hắn đối với Lâm Nhã căn bản không có hứng thú, hơn nữa nếu bọn họ đồng ý, thằng nhỏ của hắn chắc chắn không xứng với thân hình “linh lung” kia.

Bên cạnh Lâm Nhã là một chiếc kiệu làm bằng sắt, đằng sau có mười mấy người đàn ông cao lớn cường tráng. Không cần nghĩ, những người này đã mang Lâm Nha vào, lại đưa nàng ta ra ngoài. Nếu không, làm sao có thể bước đi với đống mỡ trên người như kia?

"Ta không có cái phúc hưởng đó, ngươi đã thích Mặc Tích, liền gả cho Mặc Tích đi." Sở Thành lại lên tiếng, thầm nghĩ, cho dù ngươi không cắm sừng ta, ta cũng sẽ không lấy ngươi. Ngày ngày có một con lợn béo nằm trên giường của mình, nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình.

“Ta sẽ không cưới nàng.” Mặc Tích lắc đầu. Hắn cười nói: “Mạc Tích ta chỉ thích đùa bỡn với vợ người khác, nếu không có thân phận làm vợ người khác thì không còn ý nghĩa.”

Nàng ta chỉ là thích người xấu, trong mắt nàng ta , ta xấu hơn ngươi cho nên càng có thể làm cho nàng vui sướиɠ. Chúng ta chỉ có trao đổi lợi ích thôi, nàng ấy yêu thật lòng vẫn là ngươi. Đó không tính là phản bội ngươi. "

"Sở Thành ca ca, ngươi thấy đấy, Mặc Tích ca cũng nói, nếu ngươi không thú ta, hắn sẽ không cần ta. Ta muốn ở bên hai người mãi mãi. Ah! "

Lúc này mặt Sở lão gia đỏ bừng, máu sôi lên. Sở Thành liếc mắt nhìn lão Hầu gia, trong lòng cười lạnh, có Mặc Tích này tới đây không phải vì hắn mà là để chọc tức Hầu phủ.

"Loại người vô sỉ như vậy, ta còn chưa bao giờ gặp qua." Sở Thành nghĩ thầm, sau đó nói: "Ngươi là phượng hoàng, ngô đồng ngươi đã chọn, ta bất quá chỉ là ngọn cỏ ven đường mà thôi. Mặc Tích mới là cửa hôn sự tốt, là cành ngô đồng của ngươi. Ta tại đây xin chúc hai vị trăm năm hòa hợp, con cháu đầy đàn. Linh Nhi, đi giúp bản thiếu gia chuẩn bị giấy mực, ta muốn vì nàng mà viết một bài thơ, từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. " Sở Linh Nhi đáp một tiếng rồi đi chuẩn bị giấy mực.

Mọi người đều sửng sốt, thắc mắc tại sao Sở Thành lại muốn viết. Chỉ có Lâm Nhã vẻ mặt hoảng sợ, nức nở nói: "Ta lớn lên dáng dấp xinh đẹp như vậy, Sở Thành ca ca thật sự nhẫn tâm đem ta nhường cho người khác?"

Không ai để ý đến nàng ta, một lát sau, Linh Nhi đã đưa mực, giấy tới. Sở Thành cầm bút bắt đầu viết, kiếp trước hắn có một ít bản lĩnh thư pháp, cũng có mấy phần khả năng viết.

Nét bút rơi xuống, chữ tuôn ra. Tổng cộng là hai mươi chữ. "Gặp mưa sau minh nguyệt, vận nhã truất nhưng thanh. Triều tịch dần dần sớm chiều, linh lung cảm thấy khó xử ngọc." (Mặt trăng tỏa sáng rực rỡ sau khi gặp mưa, và sự tao nhã của nó rõ ràng như ban ngày. Thủy triều dần dần mờ đi vào buổi sáng và buổi tối, và ngọc bích tinh xảo và đáng xấu hổ xuất hiện.)

Sở Linh Nhi nhẹ giọng thì thầm: "Thiếu gia viết thơ thật tốt, theo ý của Linh Nhi, thiếu gia đã vượt qua những tài tử của Quân Lan thành."

“Quả nhiên là một bài thơ hay.” Sở Quảng từ xa nhẩm lại mấy lần, sau đó tức giận trừng mắt nhìn mỹ nữ đang nằm trên ghế. “Nhưng đáng tiếc bài thơ này viết cho một nữ nhân không tuân thủ phụ đạo.”

Trong lòng Lâm Nhã tràn ngập bài thơ đó, một bài thơ hay và tinh tế, không khỏi có chút xấu hổ, đây chẳng phải là khen mình sao? Nàng ta đột nhiên từ buồn bã chuyển sang vui mừng.

"Lâm Nhã tiện nhân, tiểu Hầu gia văn chương tốt như vậy, xem ra mắt Mặc mỗ kém tinh rồi."

"..."

Lâm Nhã đang thưởng thức thơ, nghe thấy lời này, sắc mặt lại thay đổi, nói: "Sở Thành ca... ngươi mắng ta? Ngươi lại mắng ta?"

"..." Sở Thành ngẩn ra, liếc nhìn người đàn ông bị cho là xấu hơn mình.

"Chỉ là trùng hợp, ta sẽ không mắng ngươi, ta là đang cùng một ý với Mặc Tích huynh, nàng là một nữ nhân tốt, chỉ xứng đáng với ngươi." Sở Thành thầm tự hỏi liệu Mặc Tích có thực sự nhìn thấu ẩn ý của bài thơ không.

"Ha ha, ngươi nói lời này cũng vô dụng, nhưng hôn sự cho dù không thành cũng phải thành. Lần này, Mặc mỗ tới đây là thay mặt gia sư." Mặc Tích đứng lên, mang theo ý cười. "Ý của ngươi là ngươi muốn dùng mạnh?"

Sở Thành trong lòng không vui, thật sự cho rằng hắn là một con mèo yếu đuối không thể hiện ra thực lực sao? “Ta dù có cưới lợn cũng sẽ không lấy nàng!”

"Ha ha, cưới heo hay không không quan hệ cùng việc cưới Lâm Nhã, nếu ngươi không đáp ứng cưới, vậy ta chỉ có thể nhờ gia sư, để cho người tiêu diệt cả nhà ngươi." Mặc Tích chế nhạo một cách mỉa mai.

"Ha ha, cả nhà? Tới thử một chút xem." Lão hầu gia hừ lạnh một tiếng, không khí bỗng nhiên chấn động. Căn phòng lập tức trở nên lạnh lẽo. Sắc mặt Mặc Tích thay đổi, hắn cảm nhận được áp lực, liền thu hồi khí thế.

"Ngươi không phải sở dĩ bạo ngược như vậy bởi vì ngươi là tu sĩ sao? Ngay cả một con lợn, tu luyện nhiều năm như vậy, cũng mạnh hơn ngươi." Sở Thành lại cười giễu cợt.

"Vậy ngươi tính là cái gì? Trong mắt ta ngươi giống như một con kiến." Mặc Tích lạnh lùng cười, đè nén lửa giận trong lòng. Lại nói: "Nếu có bản lĩnh thì cùng ta giao thủ. Nếu ngươi thắng, thì cửa hôn sự này coi như kết thúc. Nhưng trong gia đấu sinh tử khó lường, đao kiếm không có mắt, có chết cũng đừng trách ta.”

"..." Nghe được lời này, sắc mặt Sở Thành đột nhiên thay đổi. Hắn đang định nói: Mặc huynh nói sai rồi, con heo còn khỏe hơn ta, nhưng lại nghe được Sở lão Hầu gia mở miệng: "Nhà họ Sở ta chưa bao giờ tham sống sợ chết! Lão phu thay mặt Thành Nhi tiếp nhận vụ cá cược này! Dù có chết, lão phu cũng không thể làm Sở gia chịu nhục nhã! Lễ hội Nguyên Tiêu liền để hai ngươi giao đấu! "

"..." Sở Thành giật mình, kinh hãi nhìn lão Hầu gia, không biết đây là loại hành động gì. Sao ông có thể đẩy cháu ruột của mình vào hố lửa?

........

Đêm khuya, đêm tối và đầy gió. Một bóng người lẻn ra khỏi phòng, nghiêng người về phía cửa và nhìn ra ngoài. Thấy ngoài nhà thực sự không có ai, hắn liền bước ra ngoài. Nam nhân này đang cõng một cái bao trên lưng, hiển nhiên là sắp phải đi một chặng đường dài. Người này chính là Sở Thành. Khi Sở lão Hầu gia tiếp nhận trận đánh cược thay mình, hắn đã nảy sinh ý định bỏ trốn.

Mặc Tích là một tu sĩ và hắn là một phàm nhân. Tu sĩ cùng phàm nhân, đánh như thế nào? Chỉ có một đường chết. Sở Thành không muốn vừa trùng sinh lại liền chết. Khó khăn lắm ông trời mới cho hắn một cơ hội, làm sao hắn có thể tự tử lần nữa?

"Tiểu Hầu gia." Lúc này, bên cạnh truyền đến một thanh âm yếu ớt, khiến Sở Thành giật nảy mình. Một thân hình nhỏ nhắn từ bên kia cửa bước ra, nếu không phải Sở Linh Nhi thì còn có thể là ai?

"Linh Nhi... Tại sao ngươi lại tới đây?" Sở Thành nhìn thấy thanh âm này, trong lòng âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới lại có người nhìn thấy. Cô gái còn ôm một cái bọc trên tay. Sở Thành nhìn thấy, lại cười lớn, nói: "Linh Nhi, chẳng lẽ ngươi cũng giống ta, muốn chạy trốn sao?"

"Chạy trốn?" Sở Linh Nhi lắc đầu nói: "Phu nhân kêu ta chuẩn bị quần áo và một ít tiền, đồng thời kêu tiểu Hầu gia mau chóng rời khỏi Quan Lan thành càng sớm càng tốt. Tốt nhất là đi thật xa Hoàng quốc. Tốt hơn là vĩnh viễn đừng bao giờ quay lại. "

"..."

Sở Thành sửng sốt, nghi hoặc nói: “Ngươi nói thật sao?”

"Kỳ thực đây chính là ý của lão Hầu gia, thay vì đầu hàng ngay lập tức, không bằng chấp nhận lần đánh cược này, như vậy có thể có một ít thời gian để rời khỏi Hoàng Quốc. tiểu Hầu gia là huyết mạch duy nhất của Sở gia, nếu ngài chiến đấu với Mặc Tích, ngài chắc chắn sẽ chết. Chỉ có cách này mới có thể sống sót."

“Những người khác thì sao?” Sở Thành biết hiện tại Hoàng quốc do quốc sư nắm giữ, có thể một tay che trời, muốn tiêu diệt Sở gia sẽ không khó. Nếu hắn rời đi, họ sẽ không thể thoát khỏi cái chết.

"Phu nhân nói, bọn họ nửa cái mạng đã không còn, rồi cũng phải chết. Nhưng tiểu Hầu gia vẫn phải để lại hương hỏa cho Sở gia." Sở Thành nghe được lời này, không khỏi có chút chấn động, lại thương cảm. Mi mắt ươn ướt. Dù cho ở đâu, phụ mẫu cũng yêu nhi tử như núi. Kiếp trước kiếp này, đều là như thế.

"Ha ha, ai nói ta đi? Sau lưng gói đồ chỉ là một ít đồ cũ, ta muốn vứt đi, ta sẽ không rời đi. Mặc Tích là một tu sĩ, ta chưa hẳn không thể trở thành một tu sĩ trong thời gian ngắn." Lúc này, Sở Thành không biết tại sao cảm thấy trong lòng có một loại tham vọng.

"Linh Nhi, ngươi trở về nói cho mẫu thân ta biết, ta sinh ra ở Sở gia, một mình ta sao có thể rời đi khi gia môn gặp khó khăn? Đương nhiên, ta sẽ ở Sở gia cùng sống cùng chết." Sở Thành nói xong liền xoay người đi vào phòng, ngồi trước bàn làm việc, cầm một cuốn sách.

Hai giờ sau.

"Hoàng Quốc có chu vi hàng ngàn dặm, nhưng nó chỉ là một hạt nhỏ trong đại dương của lục địa Thanh Châu. Thanh Châu này lớn đến mức nào? Ngoại trừ Thanh Châu này, còn có sáu lục địa khác." Sở Thành lẩm bẩm, nghĩ rằng thế giới này lớn hơn trái đất ít nhất một trăm lần, thậm chí có thể lớn hơn một nghìn lần. Và mọi lục địa đều được bao quanh bởi một vùng biển rộng lớn, biển rộng lớn và vô biên đến mức không một phàm nhân nào trong đời có thể thoát ra khỏi nó, ngoại trừ những người có đại năng phi thiên. Cũng chỉ có một phần khả năng nhỏ mà thôi.

Sở Thành lại cầm một cuốn sách khác, nhẹ nhàng mở ra đọc. Những gì được ghi lại trong cuốn sách này chính xác là những gì Sở Thành luôn muốn biết.

"Trong thế giới này, ngươi có thể tu luyện... Khai Linh, Tụ Khí, Trúc Cơ, Ngưng Dịch, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần. Ngoài ra còn có Võ giả, Võ giả vì Hậu Thiên, Thối Thể, Tiên Thiên, Thông Mạch, bốn cảnh giới." Sở Thành lẩm bẩm hồi lâu, ánh mắt kiên định. Sau này hắn phải sống ở nơi này, chỉ có thể dựa vào chính mình, nơi này vẫn là thế giới có kẻ yếu và kẻ mạnh. Có sức mạnh, mới có thể không sợ bất cứ điều gì.

Sở Thành từ hôm nay có thể nhìn ra, lão Hầu gia vẫn luôn rất kiêng kỵ đương triều quốc sư kia. Trong sách có nói rằng cảnh giới Võ giả Tiên Thiên cùng cấp tu luyện với Tụ Khí, Thông Mạch mới cùng cấp Trúc Cơ, võ giả chỉ là tiểu đạo.

Sở Thành biết rất rõ, nếu muốn sống sót ở thế giới này, hắn nhất định phải trở thành một tu sĩ. "Khai Linh không phải là tu luyện, mà là linh căn của con người. Chỉ có người khai linh thành công mới có thể tu luyện. Mười ngàn người phàm chỉ có một người có thể thành công trong việc khai ngộ tâm linh, mà việc khai linh chỉ là dẫn dắt tiềm năng của người này để hắn ta có thể dấn thân vào con đường tu luyện." Đọc đến đây, SởThành cau mày. Tỷ lệ là một phần vạn, thực sự là quá thấp. Chẳng trách tại sao võ giả nhiều như vậy mà tu sĩ lại ít như vậy.

“Mà khai linh nhất định phải dùng đến Khai Linh Thạch.” Sở Thành đóng sách lại, hướng về phía cửa hét lớn.

"Linh nhi!"

Một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Phòng Sở Linh Nhi đối diện Sở Thành, chỉ cách mấy chục bước, chỉ cần hét lên, đối phương đều có thể nghe thấy.

"Tiểu Hầu gia, ngài tìm Linh Nhi có chuyện gì?" Sở Linh Nhi đang buồn ngủ díp mắt, chưa kịp trang điểm xong, nghe thấy tiếng hét liền chạy tới.

"Linh Nhi, ngươi có biết Khai Linh thạch không?" Sở Thành thấy Sở Linh Nhi buồn ngủ, bối rối hỏi mang theo vẻ áy náy.

"Ta biết, có chuyện gì vậy? Tiểu Hầu gia." Linh Nhi có chút bối rối, mọi người đều biết Khai Linh thạch, nhưng nó cực kỳ đắt, mua một viên ít nhất cũng phải năm nghìn lượng vàng, một viên chỉ có thể giá bốn lần.

"Ân, trong nhà chúng ta có không?" Sở Thành hỏi. Sở Linh Nhi kỳ quái nhìn Sở Thành, thấp giọng nói: "Tiểu Hầu gia làm sao vậy? Tại sao đột nhiên hỏi về linh thạch? Hòn đá đó không phải ở trên bàn của ngài sao?

"...."

Sở Thành sửng sốt, sau đó nhìn sang, thấy trên bàn có một chiếc hộp gỗ, ở giữa có khảm một viên ngọc lục giác. Hắn xem đó là một món đồ chơi nhỏ để trang trí thôi. Làm sao có biết đây là Khai Linh thạch a?

"Khai Linh cần phải đặt tay lên linh thạch." Sở Thành nghĩ tới ghi chép trong sách, vội vàng đặt tay phải lên linh thạch. Khai Linh thạch lóe lên, bắt đầu tỏa sáng với ánh sáng trong trẻo, sau đó lại bắt đầu xỉn màu, chỉ còn một lớp màu xám. Sở Thành nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tối sầm, chậm rãi thu tay lại, thở dài. Màu xám tượng trưng cho căn nguyên phàm trần, tự nhiên không thể tu luyện được, kim sắc, lục lam, xanh lam, đỏ và vàng, là vì tu luyện ngũ hành, được chia thành kim, mộc, thủy, hỏa và thổ. Nguyên căn càng tốt, màu của Khai Linh thạch sẽ càng đậm.

"Quả nhiên như phụ thân nói, ta không có tư cách tu luyện, khó trách khi ấy mẫu thân kinh hãi mà hôn mê, là ta lỗ mãng." Sở Thành thở dài nặng nề, nếu biết mình không khai tâm, hắn sẽ không bao giờ nói sẽ để ở lại.

Linh Nhi dường như cảm nhận được cảm giác mất mát tột độ của Sở Thành, trong lòng có chút buồn bã, nhanh chóng an ủi hắn: "Nếu tiểu Hầu gia luyện võ, nhất định có thể đánh bại tên Mặc Tích kia. "

Sở Thành gượng cười nói: "Được rồi, không phải là ta không thể tu luyện sao? Cùng lắm thì ta sẽ luyện võ." Nhưng trong lòng không khỏi thở dài. Hắn biết, cho dù có luyện võ, trong vòng nửa năm cũng không thể đạt tới Tiên Thiên cảnh giới. Chỉ Võ giả Tiên Thiên mới có thể đấu với Tụ Khí cao thủ. Cỗ thân thể này thậm chí Hậu Thiên còn không có được, đừng nói đến cách hai tầng cảnh giới Tiên Thiên. Phải biết rằng hai tầng cảng giới này đã chặn bước đi của rất nhiều vỡ giả. Sở Thành chỉ không muốn Linh Nhi lo lắng. Nhưng hắn sẽ không cứ như vậy mất đi tự tin, mọi việc đều có một tia khả năng.

"Ngươi về trước nghỉ ngơi đi." Thấy đêm tối dần, Sở Thành muốn Sở Linh Nhi về sớm nghỉ ngơi.

"Ân." Linh Nhi đáp lại, ngáp dài và bước ra khỏi phòng.

Sở Thành thở dài, đứng dậy ngồi lên trên giường, chuẩn bị gác lại phiền muộn, ngủ một giấc thật sâu. Vừa định nằm xuống, hắn đã chạm vào thứ gì đó trên giường, cầm lên xem xét, không khỏi sững sờ. Sở Thành hắn nhận ra thứ đó ngay cả khi nó đã biến thành tro bụi, thậm chí còn nhìn với lệ rơi đầy mặt. Vật trên tay nếu đổi lại là trước kia sẽ không có gì đáng ngạc nhiên. Vì đó là đồ rất thường gặp. Nhưng ở nơi này, rất không tầm thường. Sở Thành đưa tay dụi dụi mắt, xác nhận không phải ảo giác, lập tức đi về trước bàn sách ngồi xuống. Đưa vật trong tay lên mũi và ngửi. Thứ này có mùi cỏ khô, một đầu mềm mềm.

"Là đang mơ à? Hay là gặp quỷ?" Sở Thành hít một hơi thật sâu. Thứ này có hai chữ màu đỏ được viết trên đó, "Hoa Hạ" (Trung Quốc). Là thuốc lá, là hắn trước đó không những không chết mà còn mang theo thứ này bên người . Sở Thành nhìn như nhìn thấy quỷ, nhưng hắn chỉ nhớ mình chưa châm thuốc.

"...."

Hồi lâu, Sở Thành hít sâu một hơi, gượng cười. "Không ngờ thứ cuối cùng đi cùng ta lại là thuốc lá. Quả nhiên, đàn ông cô đơn không thể sống thiếu thuốc lá."

Sở Thành lắc đầu, đặt điếu thuốc Hoa Hạ cuối cùng lên môi, cầm nến lên châm thuốc. Khi điếu thuốc gặp lửa, bấc sẽ bốc cháy, Sở Thành hít một hơi thật sâu, khi khói vào miệng, một cảm giác phiêu miểu đột nhiên dâng lên, một luồng khí ôn hòa bao trùm toàn thân hắn. Toàn thân và tâm hồn run rẩy. Sở Thành say sưa mở mắt, lại hít một hơi, cảm giác bắt đầu nhạt dần.

"Xem ra đã lâu không hút thuốc, cảm giác thoải mái như vậy, đáng tiếc chỉ có một điếu." Sở Thành cảm khái.

Đúng lúc này, trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện. Một năng lượng cuồng bạo ngay lập tức tràn ngập toàn bộ ngôi nhà! Tất cả các vật phẩm trong nháy mắt tan thành mây khói!