Phần Thiên Lộ

Chương 1: Như Mộng Lệnh

Đêm, giông bão.

Trong nhà, dường như có vầng trăng sáng. Ánh trăng chiếu lên xác một chàng trai. Trong phút chốc, trời đất rung chuyển, như thể mọi thứ trên thế giới đều dừng lại trong giây lát. Cơn bão đột ngột dừng lại! Dần dần, trong phòng vang lên một tiếng thở yếu ớt.Ngay sau đó, một thanh âm thanh tao vang vọng trong phòng!

"Ánh trăng vào ban đêm thật đẹp!"

Tất cả các ngôi sao như rơi vào chàng trai trẻ. Vào lúc này, có người đã tái sinh!

"A...cơ thể tôi đau quá!"

"Đây là đâu? Có phải là địa phủ không?"

Chàng trai chậm rãi đứng dậy, cơn đau dữ dội trên cơ thể cho hắn biết mình vẫn còn sống. Nhớ lại ký ức ban đầu, hắn không may bị rơi từ tòa nhà Bermuda cao nhất thành phố Chiết Giang, Trung Quốc. Đáng ra hắn ta phải chết rồi. Vậy tại sao lại ở nơi này? Và tại sao vẫn còn sống?

Lúc này, đầu hắn như bị xé toạc, cơn đau dữ dội ập đến, đủ loại thông tin đổ vào trong đầu! Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt, có chút khó tin, hơn nữa còn có vẻ bối rối. Hắn... cư nhiên mượn thể trọng sinh, chủ nhân của cơ thể này có cùng danh tự với hắn. Nhưng điểm khác biệt là chủ nhân của thi thể này tên là Sở Thành, là cháu trai của vị khai quốc công thần. Còn hắn, tên gọi Sở Trình.

Cách đây vài ngày, vị hôn thê của hắn (Sở Thành) bí mật tư thông với một tên công tử ăn chơi trác tác, bị hắn vô tình phát hiện, liền tức giận đánh nhau, bị thương nặng, kinh mạch đứt đoạn. Trở thành một phế nhân. Sở Thành cuối cùng trở nên u uất và đổ bệnh. Trong đêm tối này, hắn mang the phẫn hận mà chết đi. Sau đó Sở Trình tái sinh vào thân thể này, vết thương đều được chữa lành.

Sở Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, trong lòng có chút bất an. Từ "huyền huyễn phiêu miểu " thật huyền bí. Sở Trình không ngờ chuyện này sẽ xảy ra với mình. Điều đáng lo ngại hơn nữa là trong ấn tượng của hắn, vị hôn thê của hắn là...nàng ta nặng hơn ngàn cân, nàng ta đơn giản là không phải người. Lần đầu tiên tới, lại thua một con lợn?

Sở Trình nhẹ nhàng thở dài, bình tĩnh lại. Bây giờ hắn đã được tái sinh ở thế giới xa lạ này, bất kể quá khứ ra sao, cũng phải sống thật tốt! Lúc này, liền muốn nhập

Thân phận của cơ thể này thật tốt!

Những ký ức mới hiện về và dung hợp với ký ức cũ. Thế giới này được gọi là lục địa Thanh Châu. Điều không thể tin được chính là, nơi đây có những tiên nhân tồn tại. Có thể khai sơn phách địa (sẻ núi sẻ đất), hô mưa gọi gió, thậm chí lên trời. Trong ký ức của hắn, Hoàng quốc quốc sư chính là tiên nhân .

Còn tên kia, lại là đệ tử của quốc sư!

"Khó trách ông nội Sở Thành kính trọng là Khai Quốc Hầu, lại không dám báo thù cho hắn. Trước mặt các Tiên nhân, địa vị Hầu tước chẳng có ý nghĩa gì." Sở Thành trong lòng không khỏi cảm khái. Trên đời này, ai có nắm đấm lớn thì có đạo lý.

Sở Trình không nghĩ nữa, âm thầm nắm chặt nắm đấm. Hắn tự nhủ: “Hôm nay ta tái sinh trong cơ thể của ngươi. Sau này nếu có thực lực, ta sẽ báo thù cho ngươi, nhưng nếu ta không có sức mạnh đó thì ngươi tuyệt đối đừng trách ta. Suy cho cùng thì mạng nhỏ quan trọng. "

Mãi đến ba tiếng sau, tiếng gà gáy báo bình minh, Sở mới chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài nhìn thế giới xa lạ này.

Ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã.

"Tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia!"

Một giọng nói lo lắng ngoài nhà từ xa dần dần đến gần, khẩn trương nhưng xúc động. Chỉ trong chốc lát, một nữ tử mở cửa, đυ.ng phải Sở Trình. Thân hình của nữ tử này vẫn chưa trưởng thành nhưng khuôn mặt trái xoan trắng trẻo lại khiến Sở Trình phải kinh ngạc. Đặc biệt là đôi mắt sáng, trong trẻo.

"Thật là một nữ tử xinh đẹp, đây nhất định là thị nữ của ta, Sở Linh Nhi!" Sở Thành hai mắt sáng lên, không khỏi cao hứng nói.

"Tiểu hầu gia...ngài... ngài đứng lên?" Linh Nhi thất thanh kêu lên, nhìn thấy thiếu niên đứng trước mặt mình, trong nháy mắt trợn to hai mắt, nàng không thể tin được, vô cùng kích động.

"Ừ, ta có thể đứng lên." Sở gật đầu nói: "Trong khoảng thời gian này, ta một mực kiên trì rèn luyện bản thân, nhưng không nghĩ tới, ta lại có thể đứng lên. Coi như ông trời có mắt."

"Cảm tạ trời đất! Lão gia và phu nhân nếu biết được, nhất sẽ rất vui mừng." Sở Linh Nhi cười trong nước mắt, bắt đầu khóc lớn.

"Đừng khóc."

Nữ tử khóc đến đau lòng, lê hoa đái vũ (miêu tả vẻ đẹp của người con gái khi khóc), khiến người thấy người yêu, không khỏi thương xót. Sở Trình nhịn không được đưa tay xoa đầu nàng. Hắn nhẹ nhàng nói: “Một nữ tử xinh đẹp như vậy nếu khóc sẽ không còn đẹp.”

"Thiếu gia, ngươi lại trêu chọc ta! Ai không biết ta là một trong những người xấu, nếu không muốn nói là xấu nhất trong thành Quân Lan." Thiếu nữ khụt khịt mũi, nghẹn ngào nói.

"Nếu ngươi xấu nhất, người khác làm sao có thể sống được?" Sở Trình trong lòng thầm chửi rủa, Sở Thành hắn đúng là ngu xuẩn, người đẹp đẽ ngay cạnh như vậy không muốn. Lại muốn một con lợn béo, cuối cùng phẫn uất mà chết.

"Linh Nhi, bình tĩnh lại. Có chuyện gì vậy?" Sở Thành hỏi.

Sở Linh Nhi ngập ngừng, cuối cùng cắn môi nói: “Tiểu Hầu gia, người kia của phủ Thượng Thư tới đây, muốn đích danh muốn gặp ngài. Cho dù ngài không đứng dậy được, hắn vẫn muốn gặp, kéo ngài ra ngoài. "

"Người đến từ phủ Thượng Thư?" Sở Trình cau mày, trong trí nhớ của hắn, người đến từ phủ Thượng Thư chính là vị hôn thê của Sở Thành. Nhưng có lẽ chính tình yêu và lòng hận thù sâu sắc của nguyên chủ đã khiến cho hắn không thể nào nhớ được ngoại hình của nàng ta, chỉ có thể nghĩ đến thân hình vừa to vừa mập của nàng.

“Người đó nói có lời muốn nói với tiểu Hầu gia, rằng nàng ta rất yêu ngài, không muốn phá hỏng hôn ước này.” Sở Linh Nhi cay đắng nói: “Nàng ta có lỗi với ngài, nhưng vẫn muốn ở bên ngài. "

Lập tức, Sở Linh Nhi nghĩ tới điều gì, càng cảm thấy đau lòng, càng khóc lớn hơn.

“Nhất định là sự xuất hiện của tiểu thư đó, khiến tiểu Hầu gia lại đứng lên sao? Bằng không, cơ bắp và gân mạch đã bị hủy hoại hoàn toàn thì làm sao có thể đứng dậy được. Tiểu thư kia, ở trong lòng tiểu Hầu gia quả thực rất quan trọng, nếu không sẽ không có kỳ tích như vậy. "

"...."

Sở Trình nghe xong lời này một hồi không nói nên lời. "Trên đầu ta mọc cỏ sao mà còn không muốn phá bỏ hôn ước này? Ngươi thật sự coi ta là người thật thà? Ta tuyệt đối không phải vì loại nữ nhân này mà đứng lên. Có lẽ đây chỉ là do lang băm xem lầm bệnh. Coi như không phải, bây giờ ta cũng có thể dựa vào nỗ lực của mình mà đứng lên."

“Dẫn ta đi gặp nữ nhân đó.” Sở Trình lên tiếng, muốn biết tại sao con lợn mập này lại có thể ám ảnh trái tim nguyên chủ mỗi đêm, khiến hắn mất niềm tin vào cuộc sống.

"Vậy Linh Nhi sẽ đưa tiểu Hầu gia đến ngay bây giờ." Sở Linh Nhi lau nước mắt và gật đầu ngoan ngoãn.

"Linh Nhi, ngươi biết ta vì cái gì thích nữ nhân kia?" Sở Trình đột nhiên dừng lại hỏi.

"Vậy khẳng định là vì dung mạo. Nếu nói về nhan sắc thì nàng ta đẹp hơn Linh Nhi gấp ngàn vạn lần. Hoàn toàn không thể dùng để so sánh. Thật sự là sự chênh lệch giữa trời và đất. Suy cho cùng, cô ấy là một trong Hoàng quốc tứ đại mỹ nhân. "

"…….."

“Ngươi điên rồi đi?” Sở Trình bước nhanh về phía trước, quay người đối diện với thiếu nữ, đưa tay đặt lên trán.

"Không sốt, không bệnh?"

Sở Linh Nhi vội vàng lui về phía sau, vẻ mặt có chút hoảng sợ, nói: "Tiểu Hầu gia, xin đừng làm bẩn tay ngài."

“…” Sở Trình khẽ giật mình, không hiểu điều này là có ý gì, nhưng hắn cũng nghĩ đến cổ đại nam nữ thụ thụ bất thân, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, chúng ta đi thôi.”

………

Bầu không khí trong đại sảnh Hầu phủ có chút nặng nề, rất là kiềm chế, Ngô Lệnh Hầu ngồi ở ghế chính sắc mặt âm trầm, rất tức giận. Đường đường là huyết mạch duy nhất của Khai Quốc Công Hầu lại bị đánh đến tàn phế, đổi thành ai cũng sẽ phẫn nộ như thế.

Nhưng khi Sở Trình bước vào, toàn bộ phòng khách rung chuyển. Sau đó toàn bộ phòng khách rơi vào im lặng, tiếp theo là một tiếng gầm như sấm. Sở Trình cảm giác được bên tai vang lên một tiếng ù ù, lập tức dùng tay bịt lỗ tai lại. Ngay sau đó, hắn nhìn lên và thấy một vài đầu heo mập đang ngồi ở phía trước giữa phòng khách, nhìn mình lộ ra vẻ không thể tin nổi.