Tôi Đã Sống

Chương 23

Chương 22 - Cuối
Cả 1 chặng đường bên nhau đến lúc nào đó chỉ cần được cùng nhau ngủ 1 giấc ngủ ngàn thu êm đềm bên nhau có phải không anh,5 tháng trôi qua rồi trời đã lạnh hẳn rồi anh ở đó có lạnh không anh,em nhớ anh…tôi đặt lên tấm bia mộ

Vũ Ngọc Lâm hưởng dương 34 tuổi,,,tôi ngồi bên bãi cỏ cạnh mộ anh,dùng đôi bàn tay này nhặt cỏ xung quanh phủi bụi,anh rất ghét bụi bẩn mà phải không?ước gì trên thế gian này không có chia ly anh nhỉ,con đang đạp này Thomas rất ngoan em đã nói anh đi làm ở nơi rất xa mà con nào đâu biết anh sẽ chắc chắn không quay về ( tôi cười rơi nước mắt)…cùng nhau đi khắp thế gian đó là điều ai cũng mơ ước chỉ có điều em sẽ cùng anh đi ở kiếp sau ,nếu có gặp lại hãy hứa với em đừng bỏ em lại như thế này,em mạnh mẽ hơn anh đấy ít nhất em không dùng đàn ông để che đi sự yếu đuối như anh dùng những cô gái để che đi sự thật là anh yêu em,có nhớ lần đầu anh nghĩ bố em hại bố anh nhìn anh ôm vết thương quay lại hai hàng nước mắt của anh khi đó em đã biết anh yêu em rất nhiều nên nỗi đau trong anh có lẽ lớn hơn em,nghe anh thư kí nói mỗi tối anh đều nấu mỳ tôm hẳn hai bát và như đang tưởng tượng ra em đang ngồi phía trước…lúc đó chắc rằng trong lòng anh buồn lắm đúng k?cảm giác đó em biết,rồi là Chi nói anh mỗi lần nhìn thấy hàng rong bán đồ ăn ven đường anh lại dừng xe nhìn 1 lúc và lúc đó hẳn là đang nhớ em phải không?em hay ăn vặt mà ,,,1 nửa cuộc đời em ơi em nhớ anh lắm biết không?( tôi nằm lên bãi cỏ sờ tay lên mộ Lâm nhắm mắt) em muốn vẽ lên tình yêu này 1 cách êm đềm nhất,em vẫn luôn ở đây mãi mãi không xa anh,chiếc nhẫn này anh đã đeo cho em vẫn còn vương đâu đó hơi máu của anh ( tôi gục đầu vào mộ Lâm gào lên)…em xin lỗi anh ,em xin lỗi anh Lâm à…chị tôi chạy vào gọi

_Biết ngay em lại thế này mà ,thôi nào em phải nghĩ cho con chứ

_Em nhớ anh ý ( chị bật khóc)

_Lâm không còn nữa đối diện sự thật đi con ngốc này nữa …( tôi đang khóc thì lên cơn đau đẻ)

_Đau quá ( tôi thở mạnh) con em…có lẽ sắp sinh rồi…chị đưa tôi vào viện tôi lên cơn đau

Bác sỹ: Mở 4 phân rồi mau vào sinh,đứa trước sinh mổ phải không?

_Tôi muốn sinh thường thưa bác sỹ

_Cô làm được không tôi nghĩ mổ vẫn hơn

_Không tôi muốn sinh thường ,tôi làm được…

Vào phòng sinh chị tôi đứng bên ngoài gọi lớn

_Cố lên Trà cố lên em…

Bác sỹ: Nào hít sâu ,hít sâu dặn ( tôi cắn chiếc khăn dặn ,kí ức anh hôn em xoa bụng tất cả dường như đang ùa về) 1 2 3 dặn lần nữa nào cố lên …cô đang mất sức đấy nào lại nhanh nào…123 ( tôi gồng mặt lên để dặn nước mắt tuôn trào) cố lên sắp ra rồi ( tôi thở gồng mạnh rồi năm vật ra)…ra rồi ( tiếng con khóc oe oe) em có nên nhắm mắt ngay lúc này không anh …

Y tá: Có hiện tượng băng huyết ( họ cấp cứu )

_Hãy chờ em các con hãy tha lỗi cho mẹ,mẹ k thể sống mà cứ dằn vặt nhớ bố con thế này được,hãy tha lỗi cho mẹ

Bác sỹ: cấp cứu khẩn cấp nhanh lên ( tiếng dao kéo loảng xoảng,đôi mắt tôi nhắm lại trong nụ cười ,,,em tới đây chúng ta sẽ k ai còn cô đơn nữa…chợt có bàn tay nắm lấy tay tôi…lơ mơ tôi thấy Lâm

_Cô lên em anh sẽ ở đây chờ em ( tôi nhìn Lâm cười)

_Ngay cả bây giờ em đã găp được anh sớm hơn rồi ( tôi tuột tay)…tiếng oe oe tiếng Thomas gọi mẹ tôi mở mắt…

Yến : May quá em tỉnh lại rồi nguy hiểm qua em bị băng huyết khi sinh ,suýt chút nữa mất mạng đấy chị sợ quá con em đây ( chị đặt con lên giường tôi)…tôi bế con mà rưng rưng

_Mẹ xin lỗi mẹ ích kỉ quá ,mẹ định bỏ con lại

Thomas: Mẹ ơi con sợ ( tôi ôm Thomas)

_Mẹ sai rồi me k bỏ các con lại nữa mẹ thật hồ đồ…mẹ xin lỗi…

Yến: Em đừng nghĩ dại nữa hãy để nó qua đi còn hai đứa con em thì sao đây

_Vâng từ giờ em sẽ sống vì con,ngay cả khi em ngất đi em cũng mơ đến Lâm giấc mơ đó ước gì là sự thật…1 năm sau ,tôi hiện là chủ của chuỗi cafe có tên Kí Ức,quán của tôi luôn có ảnh của các cặp đôi ,tổ chức tỏ tình miễn phí cho các bạn nam nữ,nghĩ đến họ dc đến vs nhau là tôi cảm thấy vui mừng và tôi k theo nghiệp phóng viên nữa vì nó sẽ gợi cho tôi những kí ức mà tôi k muốn nhớ tới…tiếng chuông gió vang lên ,,,tôi ngẩng lên là anh thư kí

Thư kí: Thomas dạo này thế nào rồi?

_Cháu vẫn ổn còn Cu Bi thì trộm vía ăn ngoan ngủ tốt ,anh lấy vợ đi dc rồi đấy

_Anh có hẹn mà cũng sắp rồi

_Chà đùng cái công khai vậy

_Em có liên lạc với bác gái dc chưa?

_Chưa anh ạ bác cũng mất tích sau tang lễ luôn rồi có lẽ bác quá buồn

_À người đó đến rồi ( tôi ngó ra là chị Yến)

Yến: anh đến lâu chưa ( bẽn lẽn)

_Lâu rồi cũng phải đến 2 phút ( Chị cầm ví đập vai anh thư kí,tôi nháy mắt ý nhẹ nhàng chị vội vuốt tóc)

_Mà này hai người hẹn hò từ bh đấy sao giấu kín vậy ,em có đánh thuế hai người hẹn hò sao…

Yến: À thì chị mãi mới nhận lời

Thư kí: Đâu có em hỏi anh có thích em k mà ( Chị dỗi quay đi tôi cười ,anh thư kí đặt 1 chiếc máy ghi âm lên bàn)

_Anh dọn đồ của Lâm thấy để trong ngăn kéo anh đi đã nhé ( a thư kí đuổi theo chị)…

Nhân viên: Chị chủ hôm nay lễ tình yêu cho bọn em về sớm nha,..

_Ok luôn hạnh phúc vui vẻ nhé hai đứa đi đi ( quán tấp nập các đôi bạn trẻ tôi bận tối mắt cho tới khi muộn quán hết người ,tôi cầm máy ghi âm ngồi ở quán nhìn xuống đường và bật)…tiếng alo của Lâm,alo hôm nay gặp 1 cô gái cũng dùng máy ghi âm giống mình,tiếc là có bạn trai rồi ( tôi bật cười),hôm nay tôi lại gặp cô gái đó trong đám tang của bố tôi cảm ơn cô gái đó tôi muốn nói vậy nhưng k dám xuất hiện vì tôi sợ phải đối diện rằng bố đã mất…hôm nay cô gái đó đưa tôi vào viện k hiểu sao chúng tôi lại có duyên mà tôi thích thích rồi hay sao ý ( tôi ôm mồm cười nhăn mặt),,,hôm nay tôi đã cướp đi thứ qtrong của cô ý cô ý khóc tôi điên thật rồi ,,,hôm nay con của chúng tôi k còn tất cả đã kết thúc ,,,ở đó em đang làm gì vậy anh muốn cùng em ngắm tuyết rơi vừa khắc tên em trên chiếc vòng đó xong chà sau này phải mua cái loại đắt tiền hơn nhé vòng này khắc mạnh sợ vỡ nên lâu quá anh nhớ em Trà à ( tôi cố nuốt nc bọt nở nụ cười),,,,khi em đọc được lời nhắn này kb khi đó chúng ta còn ở cạnh nhau không nhỉ anh đang nhìn bầu trời và nhớ đến em anh sợ sẽ giữ em lại k cho em đi và như vậy em sẽ nguy hiểm anh đã tham vọng chiếm lĩnh mọi thứ và thứ duy nhất anh cần thì anh lại đánh mất,yêu sao mà khó quá vậy nhỉ khó nhất trong các thứ mà anh biết ,em có bh nghĩ em sai khi gặp anh không?em có nhớ là mình từng yêu nhau đã có những giấc mơ và cũng nghĩ dù có đắng cay cũng sẽ qua,giờ anh cố níu bàn tay cố giữ nụ hôn chỉ trong mơ mà thôi ,em phải luôn vui vẻ mạnh mẽ lên nhé còn anh thực sự k thể mạnh mẽ dc anh yêu và nhớ em rất nhiều ( Tiếng Lâm khóc khi ghi âm tôi ôm tim)

_Em cũng vậy rất nhớ anh ( gục đầu xuống bàn khóc)…Hôm sau quán đông nhân viên bận chạy lên xuống…

_Chị Trà ơi chị làm hộ em em phải bê trà sữa cho viện Bb họ đặt 10 ly

_Em làm đi chị mang qua đó cho

_Dạ vậy chị hộ em nhé

_Uk ok mà ( tôi sách trà sữa vào viện khoa tim mạch l*иg ngực)…mang trà sữa vào họ gửi tiền tôi cúi chào ra về ,vừa ra sảnh thấy xe cấp cứu đến

Loa bệnh viện: Cấp cứu tại sảnh gấp ( tôi thấy y tá chạy ra…1 ng đàn ông máu me đầy người tôi sợ lùi lại rồi va vào người 1 bác sỹ đeo khẩu trang)…

_Ồ xin lỗi tôi k để ý ( anh ta đi vụt qua tôi) …anh ta vành mắt đo nhịp tim và xem vết thương…( tôi thấy y tá cứ đứng nhìn anh ta khám)

_Mau chuẩn bị phòng phẫu thuật đừng nhìn nữa ( k hiểu anh ta nói tôi hay y tá,giọng nói này nghe quen quá,xe bệnh nhân đẩy vào thang máy tôi chợt chạy theo) …đứng đối diện nhau hai chúng tôi nhìn nhau ,anh ta mặc sơ mi trắng quần bò sắn gấu và đi giày thể thao,khoác ngoài chiếc áo blouse trắng của bác sỹ…cánh cửa thang máy đóng lại…

_Mày điên rồi Trà ạ lại viển vông rồi…tôi đi bộ về quán thở dài ,đến tối tiếng chuông gió lại vang lên …tôi và nhân viên đứng chào khách 4 người bác sỹ đi vào trong đó có Lâm tôi giạt mình lùi lại ( nhân viên quán đẩy vai)

_Chị Trà chị ( tôi đơ người)

_À uk em véo chị xem có hoa mắt không ( anh ta đi vào cười nói như bình thường chỉ khác đeo căp kính và k có vẻ gì quen tôi)…tôi đơ người nhìn anh ta nói chuyện với bạn

Bác sỹ 1: em chủ quán ơi mê anh nào trong số bọn anh rồi à

_À không xin lỗi mọi người tôi vô duyên quá ( tôi bê đồ ra đặt ly trà sữa lên gần chỗ anh ta rồi thò mặt vào ngó nhìn ) không khác gì chỉ khác kiểu tóc và cặp kính thôi cho hỏi anh tên gì vậy?

Nhân viên: Chị Trà ơ kìa chị ( a ta cười tôi ngắt lời)

_Anh đừng nói anh tên Lâm nhé

Bác sỹ 2: Chết rồi cô em này kết ông rồi

Anh ta: Tôi tên gì k qtrong,qtrong cô đang làm đổ nước vào người tôi rồi ( tôi giật mình)

_À vâng nhưng ngay cả giọng nói k thể nào có người giống như vậy dc ( tôi hoảng loạn)

Nhân viên: kìa chị ơi ( họ ra kéo tôi ra)…anh ta nghe điện thoại rồi bảo mn

_Tôi có việc phải đi trước đây mấy ông ngồi đi ( tôi chạy theo kéo tay)

_Là anh phải không anh k nhớ em và con sao tại sao anh lại thế này trả lời em đi ( a ta giật tay)

_Xin lỗi cô nhầm người rồi ( rồi nghe điện thoại quay đi,tôi cười haha như kẻ điên)

_Nhầm ư tên khốn ( a ta lên taxi tôi chạy theo ) nói đi tại sao anh lại làm vậy là anh mà k thể có hai người giống nhau như vậy dc ,hãy nc với em đi làm ơn ( xe vụt đi tôi đứng thở nhìn xe đi khuất mà thấy đau lòng)…cả đêm về tôi suy nghĩ về anh ta liệu có hai người giống nhau không phong thái anh ta hoàn toàn khác chỉ có ngoại hình giống,đến sáng cho con đi học cô giúp vc chăm Bi tôi chạy đến viện hỏi

_Chị y tá cho tôi hỏi hqua có bác sỹ trực nào tên Vũ Ngọc Lâm k ạ

_Không em nhé

_Vậy cho hỏi có bác sỹ nào tên Vũ Ngọc Lâm k ạ

_Không em nhé ( tôi buồn quay đi vừa quay lại thấy anh ta đi cùng y tá đi sau anh ta đang dậy gì đó cho họ)…1 nửa của em cứ mãi tìm kiếm đến bao giờ đây…tôi đứng nhìn anh ta chỉ dậy mà lặng người ,ánh mắt cử chỉ nụ cười khi sinh viên thực tập trêu…và cứ như vậy tôi đi theo anh ta cho tới khi kết thúc ca trực …chơt có ca cấp cứu 1 đứa trẻ độ 10 tuổi bị ngã máu chảy ở đầu ra liên tục ,1 ca khác vào bị tại nạn nặng hơn y tá chạy vội vàng cuống cuồng ,anh ta đi ra rồi lấy băng bịt vết thương mẹ bé sợ k giữ dc tôi chạy tới giữ

_Để tôi anh làm đi ( a ta nhìn rồi bỏ đồ ra khâu vết thương của bé rất nhanh và chăm chú tỉ mỉ)…xong anh ta chạy đi phẫu thuật…đến 3h sáng tôi vẫn đứng chờ ở sảnh phẫu thuật,,,rồi ngồi gật gù…gật mạnh ( có ng đỡ tôi mở mắt là anh ta)…kí ức đang quay lại trong tôi,tôi nắm tay anh ta

_Hãy cho tôi biết anh tên gì đi dc k?

_Tôi tên Thành không phải Lâm như cô nói

_k đúng anh tên Lâm ( tôi nhìn tên thẻ nhân viên Vũ Tiến Thành)…tôi buông tay

_Giống anh rất giống nhưng có lẽ tôi đã nhầm xin lỗi ( tôi u buồn đứng dậy)…

_Cô về cẩn thận ( tôi quay lại a ta cười nhẹ)…tôi cúi đầu về …những ngày sau đó tôi cứ như kẻ mất hồn cho đến khi đội đó lại tới uống trà ,anh ta vừa bc vào cửa nụ cười đó khiến tôi đứng đơ người và cứ nhìn anh ta cười nói với bạn bè

_Chị Trà chị k sao chứ ( nhân viên đẩy)

_không chị có sao đấy ( tôi ngồi xoài tay xuống bàn chống cằm lên nhìn anh ta cho tới khi anh ta ra thanh toán)

_Của tôi hết bao nhiêu vậy

_2 triệu ( tự dưng buột mồm mặt vẫn ngơ ngác)

Nhân viên: dạ 200 ngàn ạ xin lỗi anh chị chủ hay có tính đùa

_K sao ( anh ta đưa tờ 200 ,tôi rút 500 trả lại a ta đứng im) cô nhầm rồi

_Anh sinh năm bao nhiêu vậy

_Tôi để đây nhé

_Anh có vợ chưa ( nhân viên đẩy vai tôi)

Nhân viên: Dạ cám ơn anh lần sau anh lại tới ạ rất cám ơn anh ( bọn họ đi) chị sao vậy thích anh đó hả

_Uk yêu rồi

_Đẹp trai lại làm bác sỹ chăc có bạn gái rồi mơ gì hả chị ( tôi như kẻ đơ)…chị tôi quàng tay anh thư kí đi tới,tôi vội hỏi anh thư kí

_Anh Lâm có anh em sinh đôi không hay đại loại anh em cùng cha khác mẹ

_Không có sao vậy

Yến: em lại thế rồi bọn chị đến để bàn về đám cưới của bọn chị đây

_Sao gấp vậy ( Yến nháy mắt)

_Chị bao nhiêu rồi hả k lấy là ế ư?

_chị ế rồi mà ( a thư kí cười)

_sang tuần đẹp bọn anh sẽ làm đơn giản thôi sáng nay bọn anh đã đi đăng kí rồi ( anh thư kí cầm tay chị dơ lên nhẫn đã đeo sẵn cho nhau tôi cười)

_Chúc mừng hai người …1 tuần sau hôm nay lễ cưới của chị dì và họ hàng đang tấp nập …bc vào phòng chờ tôi nhìn chị ) chị đẹp lắm chị của em đi lấy ck thật ư?

_Uk đến giờ này còn hỏi thật ư em đã quên đi chút nào chưa đừng buồn nữa nhé

_Em gặp 1 ng rất giống Lâm nhưng phong thái hoàn toàn khác có lẽ em điên rồi

_quên đi em à giữ trong tim là đủ phải k nào

_Vâng ( ở ngoài hô thiếu 1 phù dâu bị ngã xe k đến kịp)

_Em làm phù dâu cho chị nhé

_Em sao,sao mà được em có con rồi mà

_Đâu có sao k lẽ để chị thiếu bh nhờ ai được chỉ mấy phút thôi mà

_Họ cười cho đấy

_Ai cười em đã lấy ck đâu nào?( tôi ấp úng)…thay 1 chiếc váy trắng như cô dâu makeup chút tôi nhìn tôi trong gương rồi cười …mạnh mẽ lên hnay phải vui ngày vui của chị mà…bc ra ngoài 2 phù dâu nữa đang chờ …đi sau chị tôi nhìn chị rồi cười tươi …chị của em phải hạnh phúc nhé ,,,Thomas đang đứng trong bộ vest xanh tôi nhìn con vẫy tay cười…dì tôi thì khóc thút thít

_Mới ngày nào chúng nó bốc ứt gà cho vào mồm ăn mà giờ đã thế này rồi ( haha)

Yến: Dì nữa chuyện ý cũng nói ra được…anh thư kí bước ra chị cười rạng rỡ khi nhìn thấy anh ,,,bước gần tới nơi tôi thấy Thành à hay là Lâm anh ta trong bộ vest xanh như Thomas….tôi nhìn sang phía bên kia bác gái đang đứng nhìn vỗ tay ,,,tôi ngạc nhiên chuyện gì vậy…chị đi tới anh thư kí đưa tay chị đặt tay lên và rồi đến anh ta dơ tay anh ta nhìn tôi

_Đã đến lúc chúng ta cầm tay nhau đi khắp thế gian,đã đến lúc chúng ta vẽ 1 bức tranh cho 1 gia đình,anh vẫn luôn ở đây bên cạnh em 1 nửa của em k cần phải tìm kiếm xa xôi hạnh phúc đang ở đây,làm vợ anh nhé anh yêu em mất rồi ( tôi cười thở mạnh rơi nc mắt,chị khóc tu tu dựa vai anh thư kí)

_Em mơ sao?

_Giấc mơ có thật ( Lâm tiến tới hôn tôi vòng hoa trên đầu tôi rơi xuống mn vỗ tay Dì và bác gái ôm nhau khóc tất cả niềm vui như vỡ oà)….

_Em cứ nghĩ anh đã ( Lâm sờ lên môi tôi)

_Anh muốn được đàng hoàng là 1 người đàn ông chân chính để dc ở bên em ,dù nghèo đói hay bệnh tật anh sẽ mãi mãi ở bên em ( tôi đấm thẳng vào bụng Lâm)

_Đồ khốn sao anh k bảo chứ

Thư kí: Lúc đưa vào viện cậu Lâm đột nhiên tỉnh và dặn tôi khi đó cậu ý đã chết rồi nhưng có lẽ lời kêu gọi của em đã khiến cậu ý tỉnh và bọn a quyết định làm vậy để từ bỏ tổ chức…

_Vậy giờ ai đứng đầu tổ chức đó

_Là anh ( tôi quay lại là david và Kate họ cũng mặc đồ cưới như chúng tôi) chúng ta tuy k quen biết nhưng có 1 nhân duyên nào đó và sẽ cùng kết hôn vào ngày hôm nay ( 3 đôi chúng tôi tay nắm tay bc lên phía trc trong sự chúc phúc của mọi người)…

Lâm: Con người chúng ta sống để yêu và khi còn tình yêu tức là chúng ta đã sống vậy thì hãy sống và yêu hết mình 1 cách trọn vẹn…và 3 chúng tôi dắt tay nhau chạy ra xe để đi trăng mật ,,,anh yêu em rất nhiều

_Em cũng vậy đừng buông tay nhau nữa anh nhé

_Nhất định rồi anh đã sống và sẽ mãi mãi bên em mỗi ngày sẽ yêu em nhiều hơn ( Thomas và dì đang bé Bi vẫy tay chúng tôi)

Dì: Này đi mật thì mật nhớ về sớm nhá còn 2 đứa đây này gớm sao lũ trẻ nó máu thế chị nhỉ

Bác gái: tôi cũng muốn giống chúng đây lày… và trên xe chúng tôi cùng nhau hát ngân nga giai điệu ngọt ngào của tình yêu

_Lâm ơi em yêu anh mất rồi

_Anh cũng vậy

Yến: Hai đứa này sến quá rồi

Thư kí: anh cũng yeu em yến à

Yến: em cũng vậy ( chúng tôi nhìn họ chẹp chẹp ,yến quay ra quát david) thôi đi hôn nhau mãi mỗi ông có vợ à ( chúng tôi cười ồ lên)…và tôi thiết nghĩ cuộc đời này đúng như anh nói anh đã sống vì tình yêu và còn yêu là chúng ta còn sống dù ở bất cứ đâu thiên đường hay địa ngục tình yêu mãi tồn tại…

_

– [ ]

The End…

---------