Tầm khoảng 2 giờ trưa, Hạo Hạo gọi quản gia đến đưa Hạ Di về nhà. Cô đã được anh mặc lại cho quần áo, lau sạch các vết bẩn ở các vùиɠ ҡíи. Quản gia bế cô lên xe, Hạ Di vẫn còn chìm trong cơn mê kɧoáı ©ảʍ. Lòng ngực có chút nhói… khó chịu đến hơi thở có chút yếu dần đi.
Trên xe, quản gia vừa lái xe vừa nói: "Hạ tiểu thư, tối nay cậu chủ lớn sẽ không về nhà. Cậu chủ lớn có việc ở công ty…"
Hạ Di mơ màng hỏi: "Vậy… vậy còn anh nhỏ có về không thưa bác?"
"Có thưa tiểu thư, cậu chủ nhỏ sẽ về nhà vào tối hôm nay. Có lẽ sẽ hơi trễ một chút, hôm nay cậu ấy có vài cuộc họp và vài cuộc thảo luận chính trị."
Cô vui vẻ gật đầu, dù không có Triết Hạo thì vẫn còn có Triết Viễn. Trong mắt cô, từ bé cô đã được Viễn Viễn bao bọc che chở và yêu thương rồi. Đối với Hạo Hạo… cô không ghét anh, chỉ là từ bé đều bị anh răn đe dạy bảo rất nghiêm khắc.
Họ là anh em ruột, chỉ cách nhau vỏn vẹn 2 tuổi thôi. Ấy thế mà tính cách lại khác xa một trời một vực, một người vô cùng hiền và dịu dàng. Một người lại vô cùng độc đoán, chiếm hữu và độc tài.
(...)
Về tới nhà, Hạ Di liền chạy lên phòng, ngả lưng xuống giường nằm chợp mắt một chút. Lúc trưa đã bị anh lớn Hạo Hạo thao tiểu huyệt đến đau lưng, hai tay đều run rẩy, đến giờ hoa huyệt vẫn còn co rút.
Di Di nằm dài trên giường, so với bộ váy áo xúng xíng thì cô thích sự thoải mái hơn. Dù có mệt mỏi thì Di Di cũng phải ngồi dậy cởϊ qυầи áo ra, mặc trên mình còn qυầи ɭóŧ và áσ ɭóŧ thôi.
Nằm dài trên giường ngủ đến tận sáu giờ tối. Phải để cho người làm vào gọi thì mới chịu dậy, quả thật sau trận mây mưa đó với Hạ Hạo đã tốn không ít sức lực.
Tiểu Di bật dậy, ngó nghiêng xung quanh nhìn trời đã sập tối. Cô vội bước xuống giường, chọn cho mình một chiếc váy ngủ màu đen loại ren xuyên thấu. Cô đi vào phòng tắm, cởi đồ lót ra, đứng bên dưới vòi sen.
Làn nước ấm bao phủ cơ thể, đưa tay lên men theo đường cong của cơ thể, tay Hạ Di chạm vào ngực xoa xoa bóp bóp vài cái, tự ngẫm nghĩ gì đó rồi lại di chuyển tay xuống hoa huyệt đang mở miệng gọi mời côn ŧᏂịŧ. Thú thật thì khi cô chạm vào cũng đã rất hứng tình rồi, huống chi là các anh trai với chiếc côn ŧᏂịŧ to bự đó.
Ngón tay giữa đưa tay tiểu huyệt bất giác hai bên chân lại tách ra rộng hơn một chút. Đưa vào trong khuấy khuấy một chút, cảm nhận được sự sung sướиɠ liền rên lên vài tiếng: "Ha… ha… sướиɠ… sướиɠ quá… ưm… hừm… đã quá đi mất."
Chợt bên ngoài có tiếng động lớn khiến cô giật mình mà hoàng hồn trở về. Tay cũng rút ra khỏi tiểu huyệt, tự nhìn bàn tay vừa tự thủ da^ʍ cô xấu hổ đến ngượng đỏ cả mặt lên.
Vội rửa tay cho sạch xong cọ rửa khắp người rồi vội tắt nước ra ngoài. Chỉ sợ là đứng lâu thêm đôi chút không chừng lại lên tới đỉnh của sự sung sướиɠ.
Di Di mặc chiếc váy đen đó vào, bản thân không mặc qυầи ɭóŧ hay áσ ɭóŧ gì. Cô vội đi tới tủ đồ nhìn một lượt liền chọn cho mình một chiếc tất lưới màu đen.
Chải chuốt lại đầu tóc, cô đi xuống dưới nhà để ăn tối… trong bụng từ trưa đến giờ chỉ toàn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh lớn mà thôi.
Cô vui vẻ hí hửng chạy xuống nhà thì chạm mặt với Viễn Viễn vừa trở về nhà. Cậu tươi cười hạnh phúc khi nhìn thấy cô.
"Di Di… em chạy đi đâu đó?"
"A… ca ca nhỏ, anh về rồi sao? Hừm ~ Di Di đang đi tìm đồ ăn, cái bụng nhỏ của em đói rồi."
Viễn Viễn cười, chạy lại bế cô lên, tay Hạ Di choàng qua cổ anh hôn nhẹ lên má Viễn Viễn nói.
"Anh về rồi, cùng ăn với em đi. Em đói rồi… tối nay Hạo Hạo lại không về nhà."
"Ừm ~ được… anh ăn cùng em nhé?"
"Dạ."
So với cách cư xử của cô và giữa Hạo Hạo và Viễn Viễn cũng khác một trời một vực. Đối với Viễn Viễn luôn tươi cười, gọi thì dạ bảo thì vâng. Còn với Hạo Hạo đều là sự áp chế và đau đớn… đôi lúc anh cũng đã cố kìm nhưng lại chẳng được bao nhiêu.
Triết Viễn ôm lấy Hạ Di đi tới bàn ăn sau bếp, cô ngồi trong lòng cậu ngoan ngoãn ngồi ăn phần thức ăn của mình. Lâu lâu có chút nghịch ngợm lại xoay ra sau chọc anh.
"Tiểu Di ngoan, ăn xong tối nay sẽ chơi cùng anh nhé?"
"Tất nhiên rồi. Chơi cùng anh trai nhỏ rất vui."
Triết Viễn xoa đầu cô, nghiêng người nhìn thấy ngây cổ Hạ Di có vài vết hôn và cắn màu đỏ, tò mò liền hỏi.
"Bé con, những vết này do muỗi đốt sao?"
Hạ Di lắc đầu, coi qua ra sau nhìn anh, đưa tay kéo hai bên dây áo xuống làm lộ ra bầu ngực cùng núʍ ѵú hồng hào, trên đó còn có rất nhiều vết cắn và vết hôn màu đỏ. Tiểu Di ngập ngừng đôi chút rồi nói.
"Đều là dấu vết của anh Hạo. Lúc sáng trong phòng tắm đã xoa bóp và cắn rồi, khắp người đều là vết của anh Hạo. Lúc trưa em có học xong liền chạy đến chỗ của anh Hạo chịu phạt… đã bị anh thao tiểu huyệt… có cắи ʍút̼ khắp người."
Nói xong lại nấc lên vài cái. Viễn Viễn nhìn biểu cảm của Hạ Di kể, cảm thấy cô quả thật đã chịu uất ức. Viễn Viễn nhấc bổng người cô lên một chút, ngang bằng với mình liền úp mặt vào bầu ngực, nhẹ liếʍ những vết cắn và đỏ đó. Sau lại để cô xuống dùng lưỡi khẽ liếʍ nhẹ quanh cổ, ôn nhu nói.
"Bé ngoan, có phải Hạo Hạo đã phạt em đau lắm đúng không? Tiểu Di ngoan, tối nay Viễn Viễn sẽ bù lại cho em."
"Thật chứ?"
"Ừm ~"
Dứt lời Viễn Viễn tạch lưỡi nghĩ về chuyện mà hai người họ đã làm trong lúc vắng mặt cậu. Đúng thật là Hạo Hạo đã làm đau tiểu bảo bối của Triết Viễn rồi.
Viễn Viễn ngồi phía sau, tay luồn qua dây áo nhẹ nhàng bóp bầu ngực. Hạ Di không cảm thấy đau hay khó chịu, vì cậu bóp rất nhẹ nhàng… không giống Hạo Hạo, như nhào nặn bột nướng bánh vậy.
(...)
Ăn xong, Triết Viễn trở về phòng tắm rửa, đi cả ngày, tiếp xúc với người này người kia nên khắp người đều đã bẩn. Anh để Tiểu Di trong phòng mình, mở hoạt hình cho cô xem, để cô tự ngồi đó chơi trong khi chờ mình tắm.
(...)
Tầm khoảng 45 phút sau, Viễn Viễn ra ngoài, chiếc người chiếc quấn mỗi chiếc khăn tắm che đi phần côn ŧᏂịŧ bên dưới. Cậu ra ngoài nằm lên chân của Tiểu Di nói.
"Di Di… hôm nay em đã học những gì ở lớp học thầy Ashlyn?"
"Ưm ~ không học được gì cả… cả ngày em không tập trung, nên đã bị thầy Ashlyn nói với anh trai lớn, khiến em phải chịu phạt."
"Phạt? Hạo Hạo phạt em như nào?"
"Hạo Hạo bắt em cởi hết quần áo ra, sau đó quỳ dưới đất và ngậm lấy thứ to to bên dưới của anh ấy… sau đó còn đánh vào hai bên mông, cho thứ đó vào trong tiểu huyệt nhỏ thúc mạnh liên tục."
Viễn Viễn nhướn mày, cậu chỉ im lặng mà không nói gì, khẽ an ủi cô bằng việc vuốt ve tấm lưng của cô.
"Nào, không học được gì thì anh dạy em, nếu buổi sáng không học được gì hoặc không hiểu… thì đến tối sang phòng anh… anh sẽ dạy em."
Hạ Di vui vẻ cười, cô liền cúi đầu hôn vào trán anh và nói. "Viễn Viễn, anh là tuyệt nhất."
Triết Viễn cười, ngồi bật dậy kéo sát cô vào lòng. Chỉ dạy cô từng bảng chữ cái.
"Nào cùng anh đọc nha bé ngoan."
"Vâng ~"
"Đọc nào… đó là A."
"A."
"Chữ tiếp là B ~"
"B."
"Tiếp theo là C."
"C."
Tay của Viễn Viễn không yên mà luồn qua phần váy bên dưới, đưa tay vào trong tiểu huyệt, nhẹ nhàng xoa nắn… miệng vẫn luôn chỉ Hạ Di đọc bảng chữ cái. Cô vẫn không biết gì mà luôn miệng đọc theo.
"Tiếp nào… chữ tiếp theo là N."
"N."
"Tiếp theo…"
"Ah… ưm ~"
Vẫn chưa đọc được chữ kế tiếp Tiểu Di đã nấc lên vài tiếng rên. Ngón tay giữa không biết từ lúc nào mà xâm nhập vào bên trong… mơn trớn đưa vào rồi rút ra, lâu lâu lại còn bóp lấy miếng thịt chà qua chà lại.
"Viễn… ưm chỗ đó… ngứa quá… ah… ca ca… hức…~"
"Bé con… ngứa ở đâu?"
"Chỗ đó… bên trong hoa huyệt."
Viễn Viễn không gấp rút mà đưa tay vào trong, chạm nhẹ hai bên mang thịt… thăm dò từng chút. Lại còn ngó xem biểu cảm của Hạ Di, thấy cô ổn mới dám đưa vào tiếp. Vào sâu thêm được chút tiểu huyệt có dấu huyệt co rút và muốn nuốt ngón tay. Cậu biết đó là chỗ nhạy cảm, liền nói.
"Di Di… anh chạm vào đây nhé?"
"Ưm… em muốn… em muốn được thao."
Thấy cô đã quen, cậu đưa ngón tay vào điểm G, cử động ngón tay một chút… không may lại véo ngay miếng thịt nhỏ bên cạnh điểm G, cô nhột và nứиɠ đến bắn dâʍ ŧᏂủy̠ ra bên ngoài.
"Ha…. ha… ca ca… sướиɠ quá…"
Cậu nhìn biểu cảm của Hạ Di, mỉm cười rồi đẩy cô nằm xuống đất. Cầm bên chân trái lên, tách rộng hai chân ra, nghiêng đầu nhìn hoa huyệt ướŧ áŧ.
Không cầm được lòng vội đút thanh thịt vào bên trong. Chỉ đút nửa cây đã khiến cô nhăn nhó khó chịu… nhưng bên dưới lại thành thật gọi mời đút vào nguyên cây.
"Sẽ không đau đâu… bé con, anh sẽ làm chậm."
"Hức… em muốn… nóng quá… em muốn."
Triết Viễn thúc côn ŧᏂịŧ vào trong, lắc lư một chút kiểm tra xem có bị khít không. Cậu thích thú đâm vào rồi rút ra, cả quá trình đều nhẹ nhàng xem biểu cảm của cô.
Một tay nắm chặt cổ chân trái, một tay véo nhẹ núʍ ѵú bên trên. Mơn trớn lại thúc vào trong, sợ cô không chịu được chỉ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra bên ngoài. Bắn lên trên bề mặt bụng của Hạ Di.
"Em muốn… em muốn nữa… ah… sướиɠ quá…"
So với lúc làm cùng Triết Hạo thì quả thật vẫn là anh sướиɠ hơn… nhưng Triết Viễn lại rất nhẹ nhàng và ôn nhu. Dù so sánh thế nào cũng đều là cả hai anh em làʍ t̠ìиɦ rất giỏi.
"Anh thúc sâu vào trong được không?"
"Em muốn nữa… ca ca… cho em thêm đi."
Hạ Di chìm trong cơn khoái lạc, cô tham muốn tìиɧ ɖu͙© khi được cả hai người anh chạm vào cơ thể. Sự nhạy cảm tuổi 18, làm sao có thể không thích sự sung sướиɠ này chứ? Triết Viễn đâm sâu côn ŧᏂịŧ vào trong, âm thanh va chạm vô cùng sống động (lạch bạch… lạch bạch)
Tϊиɧ ŧяùиɠ và dâʍ ŧᏂủy̠ dính vào nhau tạo ra âm thanh nhóp nhép nhóp nhép biếи ŧɦái hoa mị. Khắp người đều là vết hôn và dấu mυ"ŧ lưỡi đỏ của Triết Viễn, phân bổ khắp cơ thể. Có chỗ thì của hai anh em bị đè lên.
"Ư… sướиɠ… sướиɠ quá."
Viễn Viễn cắn lưỡi, nhìn biểu cảm gợϊ ɖụ© của Hạ Di cậu không kìm được lòng mà làm nhanh và làm mạnh hơn. Cô còn đang chìm trong cơn ảo giác nhẹ nhàng, thì đã bị anh thao mạnh tới nổi miệng cũng phải thốt ra các từ như bảng chữ cái.
"Ah… ư… ơ… ah… hức… ưm ~"
Ngậm mυ"ŧ núʍ ѵú nhỏ đến bóng loáng và trơn trượt. Hai bên từ cương cứng cho đến mềm nhũn đáng thương.
Trên dưới từ nãy đến giờ cũng đã 3 lần xuất tinh, cô thì 4 lần xuất dâʍ ŧᏂủy̠ ra ngoài.
Tận hưởng cơn khoái lạc đó đến gần sáng. Cậu nằm trên giường ôm lấy Hạ Di vào lòng… côn ŧᏂịŧ bên dưới vẫn còn nằm gọn bên trong tiểu huyệt.
Cậu nằm vuốt ve cái núʍ ѵú nhỏ màu hồng đào. Trong lòng lại nghĩ nếu không vì sức Hạ Di yếu… thì đã thêm vài hiệp nữa. Nhưng dù gì cũng phải dừng lại… trời cũng đã gần sáng rồi, nếu làm tiếp ngày mai chắc chỉ có thể nằm nhà thôi.
Di Di mơ màng trong giấc ngủ nói. "Anh nhỏ… sướиɠ quá… đi mất."
Anh nghe cô nói, miệng liền bật cười. Đúng là điều này không nên làm nhiều… sẽ không tốt… sẽ rất mệt.