Cơ thể mập mạp bước ra khỏi phòng.
"Chu Hải, cậu đến rồi! Lối đi vào hiện trường đã mở, có thể đi vào. "
Chu Hải nhìn thoáng qua điện thoại trong tay, thời gian hiển thị 2 giờ 55 phút.
“Nhanh như vậy?”
Bàn Tử đeo khẩu trang này là Từ Bưu - Nhân viên tổ hai tổ kiểm tra hiện trường.
Hắn tháo găng tay, lau mồ hôi, lông mày giật vài cái nhưng đôi mắt nhỏ như một cái khe nên không thể mở to được bao nhiêu.
"Nhanh chứ! Trung tâm chỉ huy gọi cho tôi trước nên tôi đến sớm hơn anh. Nhưng hiện trường đã được quét dọn sạch sẽ, hơn nữa trên mặt đất đều là nước. Hơn nữa bên ngoài bị chó phá hư gần hết nên không thể thu thập được dấu chân. Dấu vết trong phòng tắm đều đã được đánh dấu, không tìm thấy bất cứ dấu vân tay nào khả dụng. Nhưng trên tay nắm cửa để lại một vết máu được găng tay cao su lau chùi, xem ra có thể xác định danh tính."
Đang nói thì một cảnh sát trung niên có dáng người không cao nhưng rất cường tráng bước ra.
Trong tay hắn ta ôm một con chó lông vàng, nhìn vẻ uể oải kia liền biết chắc chắn nó đã đói bụng một khoảng thời gian rồi.
Cảnh sát trung niên cường tráng nhìn thấy Chu Hải, ánh mắt xuyên qua lớp mắt kính, vết sẹo trên xương mày trái của hắn ta hơi dừng lại rồi lập tức nhiệt tình đưa tay phải về phía Chu Hải.
"Chu pháp y, chào cậu, tôi là Hoàng Trọng Sinh - Đội trưởng đội cảnh sát hình sự khu Đông Thành vừa được điều đến."
Ngón tay Chu Hải hơi dừng lại rồi nắm lấy bàn tay to ấm áp có lực kia.
"Đội trưởng Hoàng nói thể nói thêm chút tình hình không?"
Hoàng Trọng Sinh gật gật đầu, đưa dây thừng trong tay cho một cảnh sát khác.
"1 giờ 20 phút sáng. Có một hộ dân ở hoa viên Nhị Kỳ Thành phố mới báo cảnh sát. Nói là trên lầu có một con chó cứ sủa không ngừng làm cho người ta không thể ngủ, gõ cửa cũng không mở cửa. Cảnh sát khu vực trực ban qua đó xem xét. Sau khi đến hiện trường, quả nhiên phát hiện chó của căn hộ số 3 lầu 22 nằm ở phía Tây sủa không ngừng. Đồng nghiệp bên dưới không lên lầu, thông qua bộ đàm nói đèn trong căn hộ phía Tây lầu 22 vẫn sáng đèn. Bọn họ gõ cửa mãi vẫn không có phản ứng nên đã gọi bảo vệ tới. Người nọ cho một số điện thoại, nói là số điện thoại di động của chủ nhà."
"Cảnh sát gọi tới thì phát hiện điện thoại vang lên trong phòng, chó nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì càng sủa lớn hơn. Cảnh sát cảm thấy có chuyện không ổn nên gọi nhân viên mở khóa. Mở cửa căn hộ phía Tây tầng 22 ra thì phát hiện khắp mặt đất đều là nước. Một con chó lông vàng đứng trên sô pha phòng khách liên tục sủa, thỉnh thoảng hừ vài tiếng về phía phòng tắm. Cảnh sát đi đến hành lang phòng khách, cửa phòng tắm mở toang, phát hiện một người đàn ông nằm ngửa trong bồn tắm, hoàn toàn chìm xuống nước. Nước bồn tắm không ngừng tràn ra, tuy dòng nước rất nhỏ nhưng cũng đã tràn ra khắp mặt đất phòng khách. Sau đó bọn họ thông báo cho Trung tâm chỉ huy, đội Đông Thành bọn tôi mới tới tiếp nhận vụ án, đáng tiếc không phát hiện bất cứ thứ gì ở hiện trường. "
Chu Hải gật gật đầu, lúc nghe đội trưởng Hoàng nói chuyện thì hắn đã thay đồ cách ly.
Nhìn mặt nước trong phòng khách rồi đeo bao giày vào, lúc này hắn đạp lên tấm ván khảo sát để đi vào còn có thể tránh cho giày của mình ướt.
Xem ra con chó kia đã biết chủ nhân mình xảy ra chuyện, nó vẫn sửa không ngừng, chắc là đang kêu cứu.
Có thể người quét dọn hiện trường và hung thủ là một, là người có suy nghĩ chu toàn, kế hoạch rõ ràng và cực kỳ cẩn thận.
Tại sao không xử lý con chó này?
Chu Hải xách hòm khám nghiệm vào phòng, vừa bước hai bước thì tiếng thang máy ngoài cửa vang lên.
Một đàn ông trẻ tuổi đeo kính không tròng vội vàng chạy ra, cảnh sát vừa muốn ngăn cản thì Bàn Tử - Từ Bưu khoát tay.
"Người một nhà, cậu ta là Lương Hồng Cương - Thực tập sinh của Chu pháp y."
"Vào đi! Lát nữa anh Hải nhà cậu lại đen mặt, cẩn thận chịu không nổi đó."
Lương Hồng Cương rụt cổ, vội vàng mang bao giày và quần áo cách ly vào, cầm máy ảnh bước lên tấm ván khảo sát để đuổi theo bước chân của Chu Hải.
Chu Hải giơ tay lên.
"Nhẹ một chút! Nếu không nước sẽ dập dờn, đây là nước đã ngâm qua thi thể. "
Lương Hồng Cương sợ tới run lên, suýt nữa ném luôn máy ảnh trong tay.
"Được, được rồi, anh Hải."
Chu Hải bước vào phòng tắm, lúc này cửa phòng tắm mở toang nhưng quả thật trên nắm tay cửa có vài vết máu đậm nhạt đã được lau chùi đến khó có thể phát hiện.
Đứng trên tấm ván khảo sát lớn nhất, hắn đặt hòm khám nghiệm cồng kềnh trong tay lên bồn rửa tay.
Chu Hải ghé sát vào bồn tắm, thi thể người đàn ông chìm vào trong bồn tắm.
Lúc này vòi nước đã tắt nhưng nước trong bồn tắm vẫn không ngừng tràn ra.
Quả thật một hiện trường như vậy đã không còn dấu vết có lợi nào có thể khám nghiệm ra.
Thi thể nam bình tĩnh chìm vào trong nước, dường như khóe môi còn mang theo ý cười như có như không.
Nửa người trên của thi thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bên dưới mặc một cái quần ngủ tơ lụa màu đen.
Hai tay duỗi ra dang rộng, mấy ngón tay hơi lộ ra khỏi mặt nước.
Ngoại trừ một vết thương nhỏ trên ngực thì thi thể không còn một vết thương nào khác.
Lương Hồng Cương ghé sát vào một chút rồi hơi ngẩng đầu nhìn Chu Hải cao gầy trước mắt, tuy tổ trưởng mới tới khá nghiêm khắc nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy dễ gần gũi hơn cái thi thể kia.
Cậu ta nhìn theo mắt Chu Hải rồi nhìn thoáng qua bồn tắm, sau đó kinh ngạc hét lên.
"Mẹ ơi! Anh Hải. Người này... Người này lại... Lại đang... Cười! "