Ngày hôm sau, lúc rạng sáng, dụng cụ dạy dỗ mà Bạch Ngũ đặt mua lần lượt được mang từng thùng vào biệt thự.
Bạch Khuynh Thành không tim không phổi, mấy đứa con trai không trêu chọc liền tự mình ngủ, sáng sớm anh đã bị con trai chuyển đi, đến một căn phòng được bọn chúng tự tay thiết kế.
Bạch Khuynh Thành sợ tới mức tay chân bủn rủn như muốn nhũn ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy, roi da nhỏ đánh người đau nhất trong truyền thuyết, hơn nữa còn không phải chỉ một cái, nhìn từng hàng roi da được xếp chỉnh tề khiến da đầu cậu tê dại, trái tim đều phát run.
"Các con chính là nghịch tử, buông ba ra, ba không muốn tiến vào, ba không muốn!"
Bạch Khuynh Thành vốn đang ngủ, lúc sắp tới cửa liền phát hiện mình bị con trai ôm vào lòng, rốt cuộc cũng thoát ra được, cậu liều mạng giãy giụa muốn bỏ chạy.
Bị Bạch Tứ cùng Bạch Ngũ cường ngạnh kéo vào trong căn phòng vừa được chuẩn bị, cậu thậm chí còn không biết trong nhà mình có thêm một căn phòng như vậy từ khi nào.
Thẳng đến khi nhìn thấy mấy cái roi da nhỏ khó coi nằm trong hàng ngàn dụng cụ dạy dỗ khác, cậu rốt cuộc cũng bùng nổ.
"1 2 3 4 5! Ném nó, nó, nó, nó, a a a a, tay đau, buông ra!"
Bạch Nhất bước tới, cười khẽ.
"Ba, ném nó rồi, bọn con làm sao khiến ba thoải mái được, hay là ba muốn đổi cái lớn hơn?"
Bạch Khuynh Thành điên cuồng lắc đầu, cậu mới không muốn loại lớn hơn, con trai lớn của cậu từ khi nào lại có thể biếи ŧɦái như vậy?
Bạch Ngũ một tay giữ lấy Bạch Khuynh Thành, tay kia lại sờ eo cậu.
"Em đã gấp không chờ nổi rồi, anh mau nhanh lên!"
Bạch Khuynh Thành bị trói vào một cái giường mới, trên đầu có một ống thép, hai tay cậu bị trói vào đó, đôi chân ngọc ngà cũng bị tách rộng ra, một trái một phải gác lên hai ống thép bên cạnh mông của mình.
Cú© Ꮒσα hồng hào nhỏ nhắn cùng cái l*и mập mạp dễ thương, đều bị các con trai nhìn đến rõ ràng.
Mông thịt hơi nhô lên, trông vừa tròn vừa to, bụng phẳng, eo thon, vì Bạch Khuynh Thành khóc không ngừng mà cặρ √υ' múp míp cũng đong đưa theo.
Mấy đứa nhóc nhìn chằm chằm vào cơ thể tinh tế lại hoàn mỹ của ba nuôi mình, đáy mắt không nhịn được bùng cháy du͙© vọиɠ.
Vυ' bự của Bạch Khuynh Thành bị tiêm vào một lượng prolactin nồng độ cao, ngay khi tiêm vào, anh liền cảm thấy hai bầu vυ' của mình không ngừng ngứa rát và tê dại.
*prolactin: là một protein được biết đến với vai trò trong việc cho phép động vật có vυ', thường là con cái có khả năng sản xuất sữa.
" ....a a...tại sao con lấy kim...đâm vào ngực ba....ô ô ô.... Bạch Nhất...con muốn mưu sát ba nuôi....ô ô ô.... Nghịch tử..."
Bạch Ngũ mang về một cặp kẹp núʍ ѵú bằng điện màu đỏ được nối với hai sợi dây mảnh, phần đuôi là một quả trứng màu đỏ cỡ ngón tay cái, bên trên còn có cái nút nhô lên.
Bạch Khuynh Thành bị kẹp oa oa kêu lên.
".... A a a đau quá.... Tiểu Ngũ...mau lấy ra...ô ô ba đau... Mau lấy ra...đau...ô ô ô"
Bạch Tứ cầm một cái trứng rung nhỏ, trứng rung không những chấn động còn phả ra khí nóng khí lạnh cùng lực hút.
Bạch Tứ banh l*и béo ra, dùng sức mà nhét nó vào.
Bạch Khuynh Thành đau đến hai mắt tràn đầy nước mắt, theo truyền thuyết, làʍ t̠ìиɦ là việc dục tiên dục tử, cậu không biết đời tiên dài ra sao, nhưng cậu đã biết cảm giác muốn chết là như thế nào, chính là cảm giác đau đớn từ việc Lão Tứ đυ. anh.
"... Ô ô ô ... đừng đυ. ba... ah ah... đau quá... đau quá... Ô ô ... Sắp chết rồi... Cứu với. .. ô ô ô..."
Bạch Tứ nghiến răng nghiến lợi khi nghe cậu lớn giọng rêи ɾỉ, ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng gần như muốn nổ tung.
"TᏂασ mẹ, im lặng, còn rên nữa ȶᏂασ chết ba."
Những người khác cũng vậy, bị tiếng rên Bạch Khuynh Thành làm cho dựng lều to.
Bạch Khuynh Thành vừa khóc vừa nhìn thấy thân dưới phồng lên của đám con trai nhà mình, cậu thực tò mò, nơi đó có thể cất giấu thứ gì, thật sự đang giấu thứ gì, đều lộ ra ngoài cho cậu nhìn thấy.
"... Con...các con đang giấu cái gì trong quần vậy?"
Bầu không khí bỗng chốc ngưng tụ.
Bạch Tam cầm lên một cái trứng rung dạng lưỡi, hắn nhẹ nhàng khuyếch trương c̠úc̠ Ꮒσα non mềm hồng nhạt của Bạch Khuynh Thành rồi từ từ đút vào.
Cú© Ꮒσα bất ngờ truyền đến cơn đau, Bạch Khuynh Thành muốn khép hai chân lại để tìm cảm giác an toàn, nhưng hai chân bị ống thép dán chặt, vừa rát vừa đau.
Nước mắt anh tuôn rơi không ngừng, vất vả mười mấy năm nuôi dưỡng bọn chúng, thế nhưng giờ lại bắt nạt cậu, mông cậu đau quá oa oa.
".... Ô ô ô....các con bắt nạt ba... Nghịch tử...ô ô... Thậm chí con còn nhét đồ vật kỳ lạ vào lỗ nhỏ cùng l*и non của ba...không...không biết xấu hổ....ô ô..."
Mấy đứa con trai bị hai chữ "l*и non" của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hô hấp trầm xuống, Bạch Khuynh Thành có đôi tai rất thính, mắt tinh, cậu từng nghe rất nhiều nữ sinh nói chỗ đó là l*и non, liền nhớ đến mà áp dụng.
Bạch Nhị cầm khoá trinh tiết được điều khiển từ xa, đeo nó vào dươиɠ ѵậŧ của Bạch Khuynh Thành rồi khoá chặt lại, bên trong có một điểm đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ chặn không cho bắn ra ngoài.
"....ahah....cái gì vậy....ô ô dươиɠ ѵậŧ đau quá....đừng...đừng đeo nó vào người ba....ô ô ô con là đồ tồi...đừng mang vào cho ba mà....ô ô ô ...."
Bạch Nhất lấy một cái bịt mắt màu đen đeo lên mắt Bạch Khuynh Thành, tầm nhìn của cậu ngay lập tức bị che khuất, cậu càng trở lên sợ hãi, cơ thể cũng cực kỳ mẫn cảm, xúc giác càng được phóng đại vô hạn.
Bạch Nhất búng tay một cái, kẹp núʍ ѵú trước ngực liền chấn động theo, tiếp đó cậu liền cảm thấy tê dại đau đớn, Bạch Khuynh Thành ưỡn ngực lên.
".... A a a.... Đó là cái gì...núʍ ѵú của ba....đau quá...ô...đừng mà....đừng...Tiểu Ngũ.... cứu ba...ô ô ...ba đau quá..."
Kế tiếp là lỗ da^ʍ, vừa mới bật công tắc, cả người Bạch Khuynh Thành run lên, vòng eo nhũn ra, có một cổ khí lạnh, một cổ khí nóng, không ngừng mυ'ŧ lấy da thịt mềm mại bên trong của anh.
"....a a...lạnh... lạnh quá....nóng...hư a...nóng nữa...không...đừng mυ'ŧ mà...ô ô ô... Tiểu Tứ....cứu ba với...."
Bạch Khuynh Thành không chỉ cảm thấy đau, còn có một loại cảm giác kỳ quái, anh cũng không rõ là cái gì, chỉ cảm thấy không thoải mái.
Sau khi công tắc c̠úc̠ Ꮒσα được bật lên, Bạch Khuynh Thành lập tức kẹp chặt c̠úc̠ Ꮒσα của mình, không ngờ càng đau hơn, cảm giác thứ nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα cậu mang lại hệt cảm giác bị con trai liếʍ vào ngày hôm đó.
".... Bỏ bỏ ra....a a a ...lấy ra đi mà... không không cần dùng đầu lưỡi liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα của ba.... Ô ô Tiểu Tam hư....ba ba không thèm con nữa... A a a đau quá..."
Bạch Tam lại tăng công suất, cái lưỡi giả ở trong c̠úc̠ Ꮒσα anh tức khắc run lên bần bật.
Khoá trinh tiết trên dươиɠ ѵậŧ có thể làm người đeo cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhờ run động từ dòng điện nó tạo nên, Bạch Khuynh Thành điên cuồng vặn vòng eo.
Cảm giác tê tê dại dại như bị điện giật khiến anh nhớ đến cảnh trời đầy sấm sét khi anh hoá người, tia chớp đùng đùng làm anh rụng vài chiếc lá, anh phải dưỡng rất nhiều năm mới có thể mọc lại lá mới.
"....ahh...Tiểu Nhị, con đem nó ra đi được không...ba sợ...ô ô ô...cứu...cứu....không cần điện.... Ba sợ...."
Mấy người nhìn thoáng qua nhau, để ba nuôi nghe lời, họ nhất định phải sử dụng một ít thủ đoạn đặt biệt.
Dần dần, Bạch Khuynh Thành sắc mặt ửng hồng, khó chịu vặn vẹo eo, toàn thân mồ hôi đầm đìa, hương hoa thoang thoảng khắp phòng.
Giọng Bạch Khuynh Thành cũng khàn đi, chỉ có thể nức nở vài tiếng, âʍ ɦộ cùng c̠úc̠ Ꮒσα giống như muốn chảy máu, cậu sợ hãi kẹp chặt.
Dươиɠ ѵậŧ vẫn sưng đau, bị chặn chặt, xuất tinh không được, tiểu càng không, Bạch Khuynh Thành bị đau sắp chết.
Cuối cùng, cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhịn không được nữa mà l*и da^ʍ cùng c̠úc̠ Ꮒσα đồng thời phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, cậu sợ hãi khóc to.
Cậu không biết mình đã phun bao nhiêu lần, toàn thân ướt sũng, cảm giác cả đóa hoa đều sắp khô héo vì mất nước.