Cô Ấy Rất Giỏi Tìm Đường Chết

Chương 45

Cô thầm thở phào, thầm nhủ may mà có thể dùng thẻ sự kiện như Goldwater. Nếu không đυ.ng phải cách loại bỏ ác liệt của lớp phó học tập thì chắc cô cũng là sói mất thôi.

“Nhưng ngoài hai chúng ta ra thì người đầu tiên xuống cũng là ác quỷ đúng không?” Cố Thần Phong cân nhắc một hồi liền trở nên kinh ngạc, “Con ác quỷ đó cũng học giỏi thế cơ à?”

Theo cách phán đoán của lớp phó học tập, chắc chắn nó phải là người có câu trả lời hoàn hảo nhất, thậm chí còn PK thắng đám học sinh cấp 3 nữa…

“… Không phải! Lúc nó xuống tôi vẫn chưa áp dụng cách này!” Lớp phó học tập hơi đỏ mặt, “Lúc đó nó nói ngọt nên chúng tôi tin tưởng, bởi thế mới cho nó vào thang máy…”

Nói chính xác hơn là lúc đó cô ta vẫn đang chuẩn bị đề, nó bèn lợi dụng khoảng trống này để lừa mọi người, vào thang máy trước.

Giờ nghĩ lại, đáng ra nên khảo hai từ đơn của nó trước. Dù sao ai cũng có thể là người phản bội mà. Nhưng kiến thức đã học thì không.

“May mà ác quỷ không xuống đây được, nếu không phải tốn công…” Lớp phó học tập nói tới đây chợt thấy có gì đó sai sai.

“Ủa — Vậy nó đâu rồi?”



Cố Thần Phong ho một tiếng, chỉ vào Từ Đồ Nhiên một cách vô tội: “Bị cậu ta xử rồi.”

… ?

??!

Tất cả ánh mắt lập tức rơi vào người Từ Đồ Nhiên. Cô chỉ biết bĩu môi ngượng ngùng.

“Là thế này. Tôi không biết mọi người có sàng lọc trước chưa nên ai vào thang máy cũng phải lọc lại một vòng cả.” Từ Đồ Nhiên nhún vai, “Nó không qua được nên bị tôi tiên hạ thủ vi cường*.”

(*) Ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.

“…”

Ngoài Cố Thần Phong đã biết trước thì những người còn lại đều bày ra vẻ mặt “What the fuuuuuuuck!”.

1 giây sau, vô số câu hỏi đổ dồn về phía Từ Đồ Nhiên.

Cho tới lúc này, Cố Thần Phong mới biết được “phương pháp phân biệt” của Từ Đồ Nhiên rốt cuộc là thế nào.

Hỏi đối phương có nhớ vụ thẻ sự kiện không chỉ là bước đầu — Thực tế thì câu hỏi này không có ý nghĩa gì cho lắm. Vì với kinh nghiệm của cô thì dù có là ác quỷ hay con người đều sẽ không trả lời được.

Nhưng dù người bị hỏi có nhớ được hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.

— Vì tiếp theo đó, cô sẽ nói lại nội dung thẻ sự kiện cho đối phương một lần, sau đó hỏi “Này, vậy cậu có muốn biết tôi nhìn thấy thứ gì không? Tôi có thể bí mật nói cho mình cậu nghe…”

Cố Thần Phong: “…”

Cậu ta nhớ lại câu hỏi không đầu không đuôi của Từ Đồ Nhiên hỏi mình, giờ đã hiểu “kiểm tra” mà cô nói khi ấy là sao rồi.

“Rồi sao nữa?” Cậu ta khϊếp đảm nhìn Từ Đồ Nhiên, “Cậu thật sự nói cho họ biết à?”

“Tất nhiên là không rồi.” Từ Đồ Nhiên thẳng thắn, “Chỉ hù dọa tí thôi.”

Đối với tình huống đang nhảy đầm trên ranh giới cái chết thế này, con người sẽ có xu hướng sợ thật hơn.

Nhất là Từ Đồ Nhiên đã chiếm thượng phong bằng cách dựa vào cửa — Chuyện này sẽ khiến người ta cảm thấy rất áp lực. Trẻ con đều sẽ sợ tới mức bật khóc.

“Vậy là… Chỉ đoán dựa trên thái độ và phản ứng thôi sao?” Cố Tiểu Nhã thấy hơi khó tin, “Tôi cứ nghĩ là đám ác quỷ kia sẽ biết diễn chứ.”

Thế mà Từ Đồ Nhiên lại rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế, biết diễn thật mà. Diễn cũng hay lắm đấy.”

Cố Thần Phong: “?”

“Nhưng có một thứ không thể diễn ra được.” Từ Đồ Nhiên nói tiếp, “Chỉ có tôi mới cảm nhận được chuyện này. Lúc tôi nhắc tới việc này với con người, sau gáy sẽ lạnh toát như có ai đó thổi hơi vào. Bả vai thì nặng trĩu như bị thứ gì ép bên trên… Ừm, ngay đây này.”

Cô vỗ lên vai mình, chỉ cho những người khác thấy: “Có thể cảm nhận được vật thể lạ đang ở rất gần. Lại còn có thể nhìn thấy bóng đen lờ mờ nữa — Nhưng khi nói chuyện với ác quỷ thì hoàn toàn không có cảm giác gì cả.”

Mọi người: “…”

Nếu nhớ không lầm thì cái này được gọi là con mắt âm dương đấy.