Cô Ấy Rất Giỏi Tìm Đường Chết

Chương 44

Cố Thần Phong bước tới đỡ Cố Tiểu Nhã, để cô ta ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi rồi nhân tiện hỏi thăm về cách đánh giá của Từ Đồ Nhiên. Cố Tiểu Nhã không trả lời mà hỏi ngược lại: “Mày còn nhớ sau khi cậu ấy “sống lại” đã rút được thẻ sự kiện gì không?”

“… Hở?” Cố Thần Phong mơ màng, “Gì vậy?”

Cậu ta không hề có chút ấn tượng nào.

Nét mặt của Cố Tiểu Nhã cũng ngơ ngác, cô ta quét mắt qua khắp phòng, không thấy búi tóc sừng dê bèn định hỏi thì liếc thấy cây rìu dựng cạnh ghế, biểu cảm chợt đóng băng.

“Nhắc mới nhớ, lúc nãy cậu ấy kiểm tra mày thế nào vậy?” Yên lặng 2 giây, cô ta mới hỏi Cố Thần Phong.

“Cậu ấy không có kiểm tra, chỉ bảo là tin em thôi.” Cố Thần Phong không hề lo lắng mà nói thật — Nhưng nói xong lại thấy hối hận.

1 giây sau, cậu ta thấy Cố Tiểu Nhã nghiêm mặt đứng dậy, im lặng kéo giãn khoảng cách với mình rồi tiện thể đá cây rìu sang một bên.

Thiếu điều viết luôn trên mặt dòng chữ “Mày rất khả nghi, chớ có đυ.ng tới bà đây”.

Cố Thần Phong: “…”

Dù cậu ta thật sự không muốn thắc mắc về kết quả Từ Đồ Nhiên phán đoán, nhưng lúc này đây trong lòng Cố Thần Phong lại nghi ngờ sâu sắc.

Cô gái này có phải là chị ruột của cậu ta không thế? Chắc chắn là chị ruột của cậu ta không??

*

Sau một lúc nữa.

Thang máy đáp xuống lần nữa.

Lần này là Tiểu Mễ đi ra từ bên trong.

Sau đó lần lượt là lớp phó học tập, lớp phó thể thao. Lần gần chót không có ai đi ra thang máy, trong thang chỉ có Từ Đồ Nhiên và một đống bột phấn màu xám.

Thêm lần nữa mới thấy lớp trưởng chật vật chạy trốn ra khỏi thang máy.

Trạng thái của cậu ta rất tệ, quần áo xốc xếch, trên cánh tay còn bị trầy nữa. Lớp phó học tập bước lên nhìn thấy thế nên nhíu mày: “Bị sao thế?”

“Cậu ta bị hai người còn lại trên lầu chặn lại.” Từ Đồ Nhiên bước ra khỏi thang máy, chầm chầm nói, “Chúng sốt ruột nên muốn giành cơ hội cuối cùng vào thang máy với cậu ta.”

Thực ra lúc trước chúng đã cướp được một lần rồi, tiếc là tên ác quỷ may mắn xông được vào chưa kịp tới tầng hầm đã bị Từ Đồ Nhiên đâm một dao.

Ngay lúc cô bước chân vào tầng hầm, bên tai mọi người đều vang lên một tiếng ong ong, bộ não vốn bị đầy sương mù thoáng chốc đã tỉnh táo lại.

Những ký ức bị bóp méo cũng trở lại như ban đầu — Họ nhìn nhau, thấy trên mặt tất cả mọi người đều là sự hạnh phúc.

“Vậy là… Xong rồi đúng không?” Tiểu Mễ khó tin nói, “Chúng ta đều đã qua màn hết rồi, trời ạ…”

“Tôi cũng khá ngạc nhiên đấy.” Từ Đồ Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, hơi ngả người ra sau, “Từ sau Cố Tiểu Nhã thì xác suất đúng cao tới đến sợ — Sao các cậu làm được thế?”

“Haizz, còn sao nữa — Học sinh giỏi ở đó duyệt bài, ai được phê duyệt thì sẽ được vào. Lớp trưởng và tôi phụ trách quản lý trật tự, ai không nghe lời thì đè xuống hết, cứ thế thôi.”

Lớp phó thể thao hào hứng nói, rõ ràng là đang rất tự hào vì phương pháp của họ có hiệu quả.

“Duyệt bài ư?” Từ Đồ Nhiên hiếu kỳ đứng dậy, “Bài gì vậy?”

“Đừng có nghe cậu ta nói bậy, không phải bài thi đâu.” Lớp phó học tập đẩy mắt kính, “Đề kiểm tra thôi.”

Từ Đồ Nhiên: “… ?”

“Tôi cho mọi người các đề Toán khác nhau… À, còn có đề Sử, Hóa, với Lý nữa. Cứ dựa theo tình trạng bài thi mà phán đoán thôi.” Lớp phó học tập nghiêm túc nói, “Căn cứ vào ý tưởng giải đề và trình tự các phần. Không có viết chữ “Giải” hoặc viết sai công thức thì tất thảy sẽ là sói.”

Từ Đồ Nhiên: “…”

Gì chứ, nếu nhớ không lầm thì từ khi sự kiện bắt đầu tới giờ chưa tới 10 phút nữa mà? Đám học sinh lớp 12 các cô cậu đều giỏi thế cơ à?

“Còn thế nữa ư?” Cô khó nén được sự kinh ngạc, “Lỡ quên thì sao?”

“Không đâu.” Lớp phó học tập vô cùng chắc chắn, “Có một số việc giống như là khắc vào thẳng DNA rồi.”

Từ Đồ Nhiên: …

Thế thì DNA của mọi người cũng bá thật đấy.