"Bốp... ba... ba... ba”
Thanh âm da thịt bị quất trong phòng ngày càng to hơn.
Trong ánh nến mờ ảo, hạ thân Thẩm Nguyệt Lãng trần trụi, vạt áo bị cắn ở trong miệng, cơ bụng bởi vì dùng lực mà hiện ta đường cong rõ ràng, hắn đưa đẩy hông, xem đầu Chu Phỉ như một bao cát lấy lòng mình, gậy thịt thô to hung hăng thọc vào rút ra, tinh hoàn đánh lên mặt nữ nhân như tiếng vỗ tay.
“Ha... Ha... Tao hóa, đυ. chết tao hóa nhà ngươi! Như vậy có thể nuốt được sao đĩ điếm! Xem ra hầu hạ qua không ít người đi? Ăn qua dươиɠ ѵậŧ của bao nhiêu người rồi? Hửm?!
Trên mặt đất giữa hai người là một vũng chất nhầy, toàn bộ đều là Thẩm Nguyệt Lãng từ trong cổ họng Chu Phỉ thao ra, chất nhầy trên cằm nữ nhân bị kéo dài thành nhiều sợi, lông đen trên eo toàn bộ ướt đẫm thành một lọn.
Việc quan hệ tìиɧ ɖu͙© thô bạo đến mức gần như tàn nhẫn.
“Nhìn bộ dáng quyến rũ này của ngươi xem, thật đê tiện! Đồ đê tiện! Ngươi là đồ đĩ điếm thích ăn dươиɠ ѵậŧ của người khác sau lưng lang quân... Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ a! Đυ. chết tao hóa ngươi!”
Chu Phỉ lúc này giống như một cái túi vải, há to miệng mặc cho người ta thao túng, bị Thẩm Nguyệt Lãng đỡ lên mới không đến mức ngã xuống, mái tóc đen không búi lên, rối tung rơi loạn trong tay Thẩm Nguyệt Lãng, theo động tác của hắn đung đưa qua lại.
“Tao hóa... Tao hóa! Tao hóa! Tao hóa thiếu thao!
Tiếng mắng của Thẩm Nguyệt Lãng nhanh dần, âm lượng một tiếng so với một tiếng cao hơn, nói đến cuối cùng trực tiếp hét lên từ cổ họng, dúi đầu Chu Phỉ vào háng hắn, mông căng cứng không ngừng run rẩy, hận không thể đem nàng đâm thủng!
Chỉ có thể treo lên dươиɠ ѵậŧ của chính mình!
"A..."
Chất lỏng mặn nóng hổi phun sâu vào cổ họng Chu Phỉ, Thẩm Nguyệt Lãng khom lưng ấn chặt đầu nàng, cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra kia vừa lâu vừa nhiều, cổ họng bị bóp mở cho dù có nuốt nhanh cũng không hết được, Chu Phỉ ho khan một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ mũi nàng phun ra!
Thẩm Nguyệt Lãng cả người run rẩy, tựa như một dòng nước xiết từ hạ thể xông thẳng lên đầu, cảm giác choáng váng mãnh liệt khiến người ta cảm thấy như đang ở trên thiên đường.
Đẹp quá! Quá sảng khoái! Thật khiến người ta không thể tự kiềm chế!
Thẩm Nguyệt Lãng chưa bao giờ vui vẻ như vậy, hắn dâʍ đãиɠ hơn người bình thường, những nữ nhân mà hắn chơi đùa có danh kỹ trong ngõ Hoa Liễu, cũng có quý nữ trong tứ hợp viện, những nữ tử này quen được chiều chuộng lại thích được nuông chiều, để cho các nàng ngậm trọc vật của mình mυ'ŧ một cái cũng phải dỗ nửa ngày, nếu như tùy ý sử dụng đùa bỡn như vậy, một lần cắm hết vào trong miệng, Thẩm Nguyệt Lãng chưa bao giờ thử qua!