Thập Niên 90: Ta Xuyên Về Dân Quốc Gieo Quẻ

Chương 21: Gia đình bất ổn (1)

Được Thẩm Thu an ủi, chó vàng dần bình tĩnh lại.

“Chủ nhân của tôi tên Triệu Nhân”

Hoàng Lập Đức kinh hãi: “Người chết quả nhiên là cậu ta!”

“Từ lúc tôi mở mắt ra, đã ở cạnh chủ nhân rồi. Cha mẹ mất sớm, thế nên cậu ấy phải dựa vào làm thuê để kiếm sống. Mặc dù nhà nghèo nhưng cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, chỉ có một cái bánh bao, cậu ấy cũng sẽ chia cho tôi một nửa, không muốn tôi bị đói.

Năm ngoái, cậu chủ nói đã tìm được một công việc tốt, đó là làm tài xế cho nhà họ Hoàng, nhà họ Hoàng có một cô con gái vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, cô ấy cũng rất tốt…

Động lòng với người có thân phận cao quý, cậu ấy cảm thấy không xứng.”

Hoàng Lập Đức ở một bên, sắc mặt tức giận, chửi: “Mộng tưởng! Chết đáng lắm!”

“Mấy tháng tiếp theo, ngày nào cậu ấy cũng sẽ kể với tôi về việc hôm nay gặp tiểu thư Hoàng như nào.

Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cậu ấy, tôi thật sự hy vọng cậu ấy cùng cô Hoàng có thể ở bên nhau, nhất định hai người sẽ rất vui vẻ.

Không ngờ một ngày nọ, chủ nhân bất ngờ về nhà với thương tích đầy người, còn bị gãy mấy cái xương sườn, tôi vô cùng lo lắng. Liền chạy sang nhà hàng xóm, nhờ ông hàng xóm qua. Người hàng xóm tốt bụng chăm sóc cậu ấy nửa buổi, cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Nửa đêm, tôi đang gác ngoài cửa thì bất ngờ có một tên trộm xông vào. Tôi lao vào cắn nhưng hắn chỉ hét lên một tiếng, sau đó đá tôi đi.

Hắn đã đâm một phát vào trái tim của chủ nhân...Tôi liền lao đến cắn, khiến cánh tay hắn chảy máu, nhưng hắn lại trở tay, đâm một nhát khiến tôi bất tỉnh.

Trong lúc bối rối, tôi thấy hắn dùng chiếu cuốn cậu ấy lại, ném xuống mương phía sau.

Lúc ấy tôi mất rất nhiều máu, không còn chút sức lực nào. Tôi đã dùng hết sức lực cuối cùng, nằm xuống cạnh chủ nhân... Cậu ấy đã nuôi tôi từ nhỏ đến lớn, là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này, mặc kệ đến chỗ nào, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu ấy…”

Kiều Dương khịt mũi: “Trời ơi, tôi khóc mất.”

Con chó hung dữ hét vào mặt quản gia Hoàng: “Tôi nhớ rõ mùi của anh ta! Tôi nhớ mùi của anh ta! Anh ta chính là hung thủ!”

Quản gia Hoàng tức giận mắng: “Con khốn này! Mày nói hươu nói vượn cái gì đấy?! Tao chưa làm cái gì cả! Cái gì cũng chưa làm!”

Thẩm Thu cười lạnh: “Nếu lời con chó nói là thật, trên cánh tay anh nhất định có vết sẹo do chó cắn.”

Sắc mặt quản gia Hoàng tái nhợt, Cố Yến Thần quát lớn: “Người đâu, đến khống chế quản gia cho tôi, kiểm tra vết thương trên cánh tay hắn!”

Mấy tên lính được trang bị vũ khí ngay lập tức tiến đến, chế trụ quản gia Hoàng, xắn tay áo của anh ta lên, quả thật trên đó có một vết sẹo với dấu răng rõ ràng, chính là vết chó cắn!

“Thật sự là cậu à!” Hoàng Lập Đức ngây người.

Kiều Tam lắc đầu: “Đúng là lưới trời l*иg lộng nhưng khó thoát! Vốn dĩ lúc làm chuyện này, trời không biết quỷ không hay, nhưng ai ngờ đến cậu ấy lại có một con chó trung thành như vậy!”

Từ xa vang lên tiếng gà gáy, chó vàng bỗng lo lắng, bất an.

Thẩm Thu lấy chiếc gương ra, nới lỏng sợi dây đỏ, nói với chó vàng: “Nếu cậu tin tưởng tôi, tôi sẽ cho cậu một đáp án, còn cậu giao oán khí cho tôi.”

Chó vàng gật đầu, nó tin tưởng Thẩm Thu.

Thẩm Thu mở gương ra, chó vàng nhảy vào trong.

Thẩm Thu nhìn Kiều Tam đang cầm bút viết gì đó vào cuốn sổ nhỏ, không khỏi thắc mắc: “Anh đang viết cái gì vậy?”

“Tin tức này quá sức tưởng tượng, tôi phải ghi lại để đăng lên tờ báo Chunfeng Daily của tôi mới được.” Kiều Tam vui vẻ nói.

Cố Yến Thần khinh bỉ: “Chỉ là một tờ báo lá cải đầu phố thôi! Ngày nào cũng bịa chuyện!”

Kiều Tam bất mãn: “Cái gì mà báo lá cải đầu phố chứ? Lượng tiêu thụ lớn lắm đấy! Đầy người xem!”

Quản gia Hoàng vẫn không chịu khai ra sự thật, mọi người cũng hết cách.

Thẩm Thu đề nghị: “Nếu chuyện đã xảy ra ở Hoàng gia, tốt nhất nên đến Hoàng gia xét xử.” Hơn nữa vụ án này cũng liên quan đến Hoàng tiểu thư.

Cố Yến Thần gật đầu.

Có Cố Yến Thần ở đây, có thể nói là đội trời đạp đất, Hoàng Lập Đức cho dù không vui vẻ đi chăng nữa, cũng không dám thả rắm!

Ngôi nhà cũ của Hoàng gia chỉ cách chỗ này một hai dặm.

Vừa bước vào cổng Hoàng gia, Thẩm Thu liền cảm thấy có gì đó không đúng, một luồng âm khí mơ hồ bao trùm căn biệt thự, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

“Có chuyện gì à?” Cố Yến Thần nhìn thấy vẻ mặt của cô liền hỏi.

Thẩm Thu ngẩng đầu nhìn chung quanh, nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ màu đỏ kiểu phương Tây, chỉ vào đó: “Ở bên kia âm khí rất nặng!”

Lúc này, từ ngôi nhà nhỏ kiểu Tây kia vang lên tiếng la hét thảm thiết, sau đó là tiếng đồ vật bị ném, còn có tiếng khóc của phụ nữ.

Âm thanh gào khóc thảm thiết nghe rất đáng sợ.

Thẩm Thu mỉm cười: “Hoàng lương thiện, gia đình anh đúng là bất ổn nhỉ!”

Sắc mặt Hoàng Lập Đức chuyển từ đỏ sang trắng: “Đó là vợ tôi. Gần đây cô ấy bị bệnh nên tính tình không tốt, thỉnh thoảng hay ném đồ đạc với đánh người giúp việc.”

Thẩm Thu lắc đầu, chuyện này không đơn giản như vậy.