“Tỉnh lại đi.”
Sau lời này của Giang Chi Nhạc, ánh mắt của Giang Thịnh lại khôi phục thanh tỉnh, hắn cúi đầu nhìn Giang Chi Nhạc.
Giang Chi Nhạc cảm thấy có chút khẩn trương, sợ thôi miên không có hiệu quả.
“Như thế nào cứ đứng ở đó, đồ ăn đều sắp lạnh rồi.”
Giang Chi Nhạc nhìn về phía hắn, phát hiện ánh mắt Giang Thịnh tràn đầy sủng nịch nhìn cậu, Giang Chi Nhạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra là có hiệu quả rồi.
“Được, ba ba.” Giang Chi Nhạc ngoan ngoãn trả lời, bước nhanh đi qua.
Giang Thịnh nhìn Giang Chi Nhạc đi đến bên cạnh, vươn tay ôm lấy eo Giang Chi Nhạc, bàn tay ái muội ở trên eo cậu xoa xoa.
“Ưm, ba ba ~”
Giang Chi Nhạc bị Giang Thịnh xoa như vậy, nháy mắt run rẩy cả người, khóe mắt phiếm hồng nhìn Giang Thịnh.
“Sao vậy?” Giang Thịnh giả vờ như mình cái gì cũng không làm, vẻ mặt vô tội nhìn Giang Chi Nhạc.
“Không có gì.” Giang Chi Nhạc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Tiểu Nhạc của hắn thật xinh đẹp.
Hai người cứ như vậy nửa ôm nửa kéo đi tới bên bàn cơm.
Giang Thịnh không giống như ngày thường ngồi đối diện Giang Chi Nhạc, mà là gắt gao dựa gần vào người Giang Chi Nhạc, bàn tay nắm lấy tay Giang Chi Nhạc cũng chưa từng buông ra.
Giang Chi Nhạc trong lòng muốn còn không được, tự nhiên sẽ không cố tình nhắc nhở.
“Ah ~”
Bàn tay của Giang Thịnh từ dưới áo tiến vào, vân vê da thịt của Giang Chi Nhạc, một đường hướng lên trên, nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hồng quả phía trên.
Giang Chi Nhạc cảm thấy bản thân sắp không cầm nổi đũa nữa, du͙© vọиɠ cũng bị Giang Thịnh kɧıêυ ҡɧí©ɧ lên rồi.
“Ba ba ~”
“Hửm?” Giang Thịnh dùng vẻ mặt sủng nịch nhìn Giang Chi Nhạc, nếu không để ý đến động tác trên tay hắn, thật sự sẽ cho rằng hắn là một người ba tốt.
“Con ăn xong rồi.” Giang Chi Nhạc nhỏ giọng nói, đem thân thể của mình dựa vào trên người Giang Thịnh.
“Được, ta cũng đã ăn xong rồi, ba ba bồi con cùng đi rửa chén được không?.”
Giang Chi Nhạc làm sao có thể không đồng ý, hai người nhão nhão dính dính dọn dẹp bát đũa trên bàn rồi đi vào phòng bếp.
“Vâng…… ahh ha……”
Giang Chi Nhạc run run rẩy rẩy cầm chén, nhưng hoàn toàn không thể tập trung mà rửa chén.
Giang Thịnh kề sát ở phía sau Giang Chi Nhạc, tay không ngừng ở trên người Giang Chi Nhạc xoa nắn, côn ŧᏂịŧ cương cứng dưới thân cũng gắt gao chống trên mông của Giang Chi Nhạc, Giang Chi Nhạc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục rêи ɾỉ.
“Ồ, bảo bối lại không tập trung rồi.”
Giang Thịnh híp mắt cảm nhận thân thể non mềm tinh tế trên tay, dùng sức một chút, dùng dươиɠ ѵậŧ hung hăng đâm một cái.
Giang Chi Nhạc bị hắn đâm, cái chén trên tay trực tiếp rơi vào bồn nước, bắn lên không ít bọt nước, trực tiếp đem áo sơ mi của Giang Chi Nhạc làm cho ướt sũng.
Áo trên ướt đẫm gắt gao dán vào trên người Giang Chi Nhạc, làm cho phong cảnh trước ngực cậu toàn bộ bày ra trước mắt Giang Thịnh.
Giang Thịnh ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm trước ngực Giang Chi Nhạc, đem bàn tay hướng đến hai hồng quả, chậm rãi đem chúng nó lôi kéo, xoa nắn.
“Áo của bảo bối bị ướt rồi, chúng ta đi tắm tắm rửa trước được không?.”
Giang Chi Nhạc nói không ra lời, xụi lơ ở trên người Giang Thịnh, như có như không gật gật đầu.