“Ahh…… ưm…… muốn bắn…… ách a a a”
Theo sau một tiếng rêи ɾỉ, thân thể Giang Chi Nhạc cong lên, dươиɠ ѵậŧ bắn ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙, qua mười mấy giây, Giang Chi Nhạc mới xụi lơ nằm ở trên giường.
Ánh mắt Giang Chi Nhạc mơ màng, hai chân khó chịu cọ sát vào nhau, còn chưa đủ, thật ngứa.
Giang Chi Nhạc thở hổn hển, đem bàn tay hướng xuống cúc huyệt của chính mình.
“Ưm a…… thật thoải mái……”
Giang Chi Nhạc thọc vào rút ra vài cái, cảm thấy tư thế này không đủ sảng khoái, xoay người ghé vào trên giường, hơi nâng mông lên, hai ngón tay khép lại, dùng sức đâm vào.
“A ha……thật sướиɠ…… ba ba…… dùng sức thêm chút nữa……”
Ngón tay của Giang Chi Nhạc nhanh chóng ở cúc huyệt của chính mình đâm rút, tưởng tượng Giang Thịnh ở phía sau mạnh mẽ ch!ch cậu.
Nhớ lại cảnh tượng cậu nhìn thấy ở phòng tắm, Giang Chi Nhạc hướng bên trong thật mạnh cắm xuống.
“A a…… đâm tới rồi, ah a……”
Giang Chi Nhạc mềm oặt nằm bò trên giường, thân thể run rẩy, hiển nhiên lần này được đến thỏa mãn.
“Đinh -- kiểm tra đo lường xong ký chủ, đếm ngược tiến hành ký kết khế ước, 10, 9, 8……”
“Ai... ai đang nói chuyện vậy!”
Giang Chi Nhạc sợ hãi từ trên giường bò dậy, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
“Ký kết khế ước thành công, xin chào ký chủ, tôi là hệ thống tính phúc thôi miên 440, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Linh.”
“Thôi miên?”
“Đúng vậy, ký chủ có thể thông qua hệ thống thôi miên đối tượng mà cậu muốn, làm cho bọn họ nghe lời cậu, vì cậu làm bất cứ chuyện gì.”
“Chuyện gì cũng có thể chứ?” Mắt Giang Chi Nhạc sáng rực lên.
“Đương nhiên, việc gì cũng có thể, bao gồm tìиɧ ɖu͙©.”
Giang Chi Nhạc nghe đến đó đã bắt đầu cảm thấy kích động.
“Làm sao tôi biết được cậu có phải đang hại tôi hay không chứ?.”
“Ký chủ yên tâm, tôi và ký chủ cùng sống cùng chết, ký chủ đạt được tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng nhiều, năng lượng của hệ thống sẽ càng mạnh.”
“Được, tôi biết rồi.”
Giang Chi Nhạc xoay người xuống giường, mở ra tủ quần áo lấy cho bản thân một cái áo sơ mi trắng, so với áo sơ mi bình thường thì mỏng hơn rất nhiều, hai hồng quả trước ngực như ẩn như hiện lộ ra một chút cảm giác ái muội.
Sửa soạn xong bản thân, Giang Chi Nhạc chạy tới phòng bếp chuẩn bị làm cơm chiều.
Giang Chi Nhạc năm nay học đại học năm hai, nghỉ hè thì ở trong nhà không đi đâu, phụ trách việc vặt.
Anh trai đi nơi khác công tác, mẹ và chị em tốt của bà đi thành phố kế bên ngâm suối nước nóng, đêm nay chỉ có cậu và ba cậu hai người ở nhà.
Giang Chi Nhạc hưng phấn đến cả người run rẩy, đêm nay, cậu liền có thể cùng ba ba......
“Ba ba, ba đã trở về.”
Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Chi Nhạc chạy qua, đem túi công văn của Giang Thịnh cầm lấy.
“Ừ.” biểu cảm của Giang Thịnh thực lạnh nhạt, phảng phất như người trước mặt không phải con ruột của hắn vậy.
Nhìn thấy Giang Thịnh lướt qua mình liền hướng bên trong phòng ăn đi đến, Giang Chi Nhạc duỗi tay giữ lại, “Ba ba.”
"Tiểu Linh, mở ra hình thức thôi miên."
"Được"
Giang Thịnh quay đầu lại nhìn về phía Giang Chi Nhạc, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên trống rỗng.
“Thế là thành công rồi hả?” Giang Chi Nhạc thật cẩn thận nhìn Giang Thịnh, duỗi tay lắc lắc trước mặt hắn, quả nhiên không thấy mắt hắn chuyển động.
“Tiểu Linh, tôi hiện tại phải làm như thế nào?.”
“Ký chủ có thể đem ý nghĩ của bản thân rót vào trong đầu người bị thôi miên, ở trong tiềm thức thay đổi nhận thức của họ.”
Nghe tiểu Linh nói xong, Giang Chi Nhạc cúi đầu suy nghĩ một chút.
“Giang Thịnh, người ba thích là con trai Giang Chi Nhạc của ba, ba coi cậu ấy như bảo bối, hơn nữa còn đối với cậu ấy sinh ra du͙© vọиɠ cực kỳ mãnh liệt, không có thời khắc nào là không muốn tới gần cậu ấy, vuốt ve cậu ấy, mạnh mẽ ch!ch cúc huyệt của cậu ấy.”
“Tôi thích Giang Chi Nhạc…… muốn……ch!ch cúc huyệt của thằng bé.”
Nghe Giang Thịnh nói lời này, Giang Chi Nhạc đột nhiên cảm thấy cúc huyệt của bản thân lại bắt đầu ngứa.