Động tĩnh của bọn họ huyên náo quá lớn.
Trì Nghiêu Dao đang thu dọn đồ đạc ở phòng bên cạnh cũng bị kinh động, đi tới tìm hiểu tình huống: "Làm sao vậy?”
Nàng tức giận nói: "Hắn cướp phòng với ta."
Liễu Chi Bùi cũng không yếu thế, đứng lên có vẻ đủ khí thế một chút: "Là ta đến gian phòng này trước.”
Sở Hàm Đường nghiến răng nghiến lợi, hối hận lúc trước đi cứu hắn ta, nhưng hết lần này tới lần khác lại phải đi: "Đó cũng là ta chọn trước, vô lại!”
Hắn ta cười hỏi: "Sở công tử ngươi vì sao nhất định phải cùng ta cướp gian phòng này?”
Trì Nghiêu Dao cũng không rõ vì sao bọn họ phải tranh giành.
Giờ này khắc này, Tạ Tự Hoài đứng ở trong sân, dựa vào cột trụ, eo thon chân dài, dáng người cao ngất, khuôn mặt thanh tú càng cấm dục, chỉ là có chút gầy gò.
Ngay từ đầu hắn muốn lấy ít nước trong sân, thấy bọn họ náo loạn liền nhìn vài lần.
Chỉ thấy Sở Hàm Đường phảng phất như bị Liễu Chi Bùi mặt dày vô sỉ làm tức giận, mặt đều đỏ hơn phân nửa, giống như sau một khắc sẽ động thủ: "Ta liền muốn ở gian phòng này, không có lý do gì.”
Liễu Chi Bùi giống như thỏa hiệp: "Được rồi, vậy ta nhường cho Sở công tử.”
Sở Hàm Đường đau đầu, hận không thể chôn sống hắn ta tại chỗ, trong cơn tức giận xách hành lý của mình đi ra ngoài, thấy chỗ nào có phòng trống liền đi qua: "Ta không cần!”
Trì Nghiêu Dao muốn hai người hòa giải không thành công, cũng trở về phòng mình.
Mà trong sân ngoại trừ có Tạ Tự Hoài đứng đó ra, còn có Bạch Uyên cùng gã sai vặt Khổng Thường.
Khổng Thường bàng quan nhìn hai người tranh phòng, có chút hận sắt không thành thép nhìn về phía công tử nhà mình, lời nói có ý tứ nhắc nhở ở bên trong: "Nô tài thấy bọn họ chính là đều muốn ở bên cạnh Trì cô nương.”
Bạch Uyên "Ừ" một tiếng, biểu hiện cũng không quá để ý: "Vậy thì sao?”
"Công tử, ngài không để ý sao?" Khổng Thường tức giận y không tranh giành, trong lòng nói thẳng đáng tiếc.
Bạch Uyên hỏi ngược lại: "Đáng tiếc cái gì?”
Khổng Thường thở dài nói: "Liễu công tử cùng Sở công tử hình như đều có ý nam nữ với Trì cô nương, nô tài còn tưởng rằng công tử ngài sẽ ngăn cản bọn họ.”
Tạ Tự Hoài nghe đến đây, ngẩng đầu nhìn căn phòng Trì Nghiêu Dao ở.
Ý nam nữ sao, hắn không hiểu sao lại cười nhẹ.
Bạch Uyên phát hiện trong sân còn có người, xấu hổ nghiêng mặt sang một bên, cất bước trở về phòng: "Cái này liên quan gì đến ta, đây là tự do của bọn họ, ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ, thu dọn đồ đạc cho ta đi.”
Mãi cho đến tối, bọn họ mới tụ tập lại với nhau.
Sửa sang lại phòng gì đó quá mệt mỏi, mấy người Bạch Uyên đêm nay không có ý định ở trong viện tự mình làm đồ ăn, mà là lựa chọn đi tửu lâu Bái Châu.
Y đối với Bái Châu tựa hồ có chút quen thuộc, hoặc là trước kia từng tới, ngay cả tửu lâu tốt nhất ở nơi nào cũng không cần hỏi thăm người khác, trực tiếp dẫn mọi người đi.
Sở Hàm Đường đã sớm đói đến ngực dán đến sau lưng.
Vừa đến tửu lâu, mùi thức ăn kia xông vào mũi, nàng che bụng đang gào thét, tìm được một cái bàn ngồi xuống, sau đó nhìn bọn họ kêu tiểu nhị tới gọi thức ăn.
Mấy người hiện tại ngồi ở vị trí cửa sổ lầu ba tửu lâu, từ nơi này nhìn xuống có thể nhìn thấy một mảnh biển sao.
Tạ Tự Hoài rũ mắt nhìn xuống, bỗng nhiên nghe thấy trước mặt mình có tiếng chén đũa bị đẩy tới, hơi nghiêng đầu trở về xem bàn, có một đôi tay trắng nõn đem một bộ chén đũa đẩy tới cho hắn.
Sở Hàm Đường ngồi đối diện hắn, nhiệt tình rửa sạch chén đũa cho mỗi người ngồi đây một lần nữa rồi phân phát xuống.
Khi phân đến Liễu Chi Bùi, nàng nhỏ giọng hừ hừ, nhưng vẫn cho hắn ta.
Liễu Chi Bùi da mặt không phải dày bình thường nói cảm tạ với Sở Hàm Đường: "Cảm tạ Sở công tử.”
Sở Hàm Đường trợn trắng mắt, lại ôn nhu đưa chén đũa cho Trì Nghiêu Dao: "Đây là của nàng.”
Trì Nghiêu Dao cười với nàng.
Hôm nay tâm sự Bạch Uyên trùng trùng điệp điệp, thấy Trì Nghiêu Dao và Sở Hàm Đường ở chung rất vui vẻ, lại càng không có chỗ phát tiết, kiệt lực đem toàn bộ lực chú ý chuyển dời đến chuyện một nhà Thái thú diệt môn.
Nhân thủ của tửu lâu rất nhanh, đám người tiểu nhị đưa lên mấy món ăn.
Sở Hàm Đường lập tức vui vẻ nhanh động đũa, mà Tạ Tự Hoài ngồi đối diện với nàng hình thành đối lập, ăn cái gì cũng chậm rãi, nhìn thời gian ăn dài, kỳ thật căn bản không có ăn được cái gì.
Nàng thật sự nhìn không vừa mắt, thân là một người ăn hàng vặt nhất định không thể nhìn thấy người khác có tình huống biếng ăn.
Tay so với đầu óc đi trước một bước, Sở Hàm Đường giơ tay cầm lấy một đĩa ngó sen cách bọn họ xa nhất lại đây, đặt ở trước mặt hắn.
Ngó sen được cắt gọn gàng, tỏa ra ngọt ngào.
Tạ Tự Hoài tâm tình rất nhạt, vẫn không ăn nhiều, ánh đèn chiếu rọi trên mặt hắn, hốc mắt đẹp hơi hướng vào trong lún xuống.
Khuôn mặt hắn xinh đẹp, đeo mặt nạ tươi cười, lông mày lại khẽ cau lại xách đũa ăn cái gì, tay áo rộng buông xuống, xương cổ tay mang theo một sợi dây đỏ, từ góc độ Sở Hàm Đường nhìn qua có thể nhìn thấy.
Nàng kết luận Tạ Tự Hoài bị chứng biếng ăn, bằng không ai ăn mà lại có vẻ mặt bài xích?
Có vẻ như chỉ ăn hai miếng để mà sống.
Sở Hàm Đường trước khi xuyên sách còn rất thích nhân vật Tạ Tự Hoài này, lại muốn sau này đi theo cốt truyện đi đến chương kết cục, hắn có thể làm cho mình chết thống khoái một chút, vì thế gắp một đũa rau xanh mướt đi qua.
"Món ăn này rất ngon, có chút ngọt."
Tạ Tự Hoài nhìn rau xanh trong chén, chậm rãi nâng mắt lên, tựa hồ tươi cười: "Cảm tạ Sở công tử.”
Nàng chỉ cần có đồ ăn, tâm tình sẽ không tệ, cũng cười cười với hắn.
Từ tửu lâu trở lại sân viện, canh giờ không còn sớm.
Sở Hàm Đường thổi tắt đèn, nằm ở trên giường không nhắm mắt ngủ, bởi vì đợi lát nữa nàng sẽ phải đi theo cốt truyện.
Mấy người Trì Nghiêu Dao khi đến giờ Tý sẽ âm thầm lẻn vào phủ đệ Thái thú tìm vài thứ.
Trong nguyên tác: "nam phụ" thành sự không đủ bại sự có thừa là nàng cũng lặng lẽ đi theo.