Biến Thái Đừng Chạy: Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 12

Cá Basa

"Ta điều tra ra được, cha mẹ con ngồi trên một chiếc máy bay đã bị rút bớt đi gần hết nhiên liệu, thậm chí còn bị chỉnh lệch đường bay đi để bảm bảo mưu sát thành công." Hạ Tử Lăng cho một miếng thịt vào miệng, nghiền nát nó.

Hai người giống như cha mẹ hắn, vậy mà lại bị mưu sát chết!

Sau đó thân thích họ hàng họ Hạ nháo nhào lên đòi phân chia tài sản, di chúc của cha Hạ được công bố, tất cả tài sản được phân cho Hạ Tử Lăng, với yêu cầu đảm bảo là cuộc sống vô nghĩ vô lo an toàn tuyệt đối cho Hạ Tiểu Hi, nếu Hạ Tiểu Hi xảy ra chuyện thì mọi tài sản sẽ bị mang đi làm phúc lợi xã hội.

Thật ra đây chính là một quyết định vô cùng đúng đắn, để cái bình hoa Hạ Tiểu Hi nắm quyền gia tộc và công ty, sớm muộn gì cũng sẽ bị đám họ hàng như sói đói kia ăn sạch.

"Con không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ an toàn tuyệt đối cho con, đó là điều mà cha mẹ của con luôn nhờ ta." Dường như sợ Hạ Tiểu Hi sẽ lo lắng hắn muốn làm hại cô, Hạ Tử Lăng nói.

Ta cũng đâu lo lắng gì, nếu Hạ Tử Lăng muốn gϊếŧ cháu gái thì đã sớm gϊếŧ, đâu có cần phải đợi đến bây giờ.

Đâu đó trong lòng ta cũng như muốn nói, tin tưởng hắn, ngừoi đàn ông này sẽ không làm hại ta.

"Chú à." Ta mở miệng gọi. "Con muốn ra ngoài."

"Không được!" Cho dù bản thân sững sờ vì lời gọi ngọt ngào, Hạ Tử Lăng ngay tức khắc lắc đầu.

"Tại sao?" Ta dùng ánh mắt vô cùng vô tội nhìn hắn.

Hạ Tử Lăng cảm giác mình sắp chìm chết trong sự ngọt ngào này rồi. Chết tiệt tại sao đột nhiên trở về nhà, cháu gái lại đáng yêu x10 lần???

Trước kia cái khí chất nhạt nhẽo còn khiến hắn chẳng nhớ nổi ngũ quan của Hạ Tiểu Hi, thực sự quái đản!

"Kẻ hại bố mẹ con vẫn chưa bị lộ, con đang muốn thách thức bọn chúng phải không!?" Hạ Tử Lăng đanh mặt gầm gừ.

Ta bĩu môi, bày ra vẻ mặt vô tội nhất, ánh mắt mở to long lanh. "Chú... Nhưng chú sẽ bảo vệ con mà đúng không..."

"Rắc!" Chén rượu trên tay Hạ Tử Lăng bị bóp nát, quản gia vội vàng chạy tới dọn dẹp.

Ta cười thầm trong lòng.

"Chú à... Con ở nhà đến sắp bệnh rồi..."

Hạ Tử Lăng ánh mắt càng thêm băng lãnh, cố gắng che dấu cái nụ cười méo xẹo trên mặt.

Biệt nữu!

Đây là lần đầu tiên ta có cảm giác hưng phấn như thế này, chỉ muốn tiếp tục trêu đùa ông chú này hoài thôi.

"Khụ." Hạ Tử Lăng ho khan một tiếng, ỡ ờm "Ừm..." một tiếng, rồi sau đó nhanh chóng đanh thép nói.

"Nhưng con muốn đi đâu đều phải gọi điện thông báo cho ta! Còn nữa, không được phép từ chối mang theo vệ sĩ... không được đi những nơi hỗn loạn..."

Nhìn Hạ Tử Lăng đột nhiên trở thành bà mẹ cằn nhằn, ta nhịn không nổi nữa cười phụt một tiếng, khuôn mặt kia lại càng thêm quẫn bách.

"Được rồi chú, con sẽ không chạy đi đâu cả, sẽ luôn ở trong tầm nhìn của chú mà." Ta lấy lòng cười nói.

"Tốt." Hạ Tử Lăng gật đầu.

Khoảnh cách giữa hai chú cháu giường như đã bị xoá sạch bách, Hạ Tử Lăng quên hắn đã từng chán ghét Hạ Tiểu Hi như thế nào, còn Hạ Tiểu Hi thì hoàn toàn dung nhập vào thế giới này.

Ta trở về phòng mỹ mãn nằm trên giường.

Đã lâu lắm rồi ta mới được hưởng thụ cảm giác được chăm sóc bảo vệ như thế này, cảm giác thật sự rất hạnh phúc...

Thậm chí trước mặt Hạ Tử Lăng ta hoàn toàn không cần phải đóng kịch, bởi ta chỉ cần nói những gì ta nghĩ, làm những gì ta muốn, Hạ Tử Lăng chắc chắn sẽ thoả mãn ta, cưng chiều ta.

"Tử Lăng... Tử Lăng..."

Ta lẩm bẩm cái tên này, mê man chìm vào giấc ngủ.

Dường như nhận ra Hạ Tiểu Hi đã ngủ say, bóng người cao lớn nhẹ nhàng tiến tới, khuôn mặt anh tuấn thả lỏng nhìn đôi môi đang hé mở.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán xinh đẹp, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

"Tiểu Hi... Hạ Tiểu Hi... Em có biết em mê hoặc tôi như thế này... em sẽ lại càng đặt bản thân vào bàn tay ma quỷ hay không..."

Em mê hoặc ma quỷ, sẽ đẩy bản thân vào chiếc l*иg son huyễn hoặc, mà ma quỷ sẽ không để cho em thoát ra, sẽ dùng mọi cách chiếm đoạt em, khiến cho em chỉ có thể nhảy múa bên trong lòng bàn tay hắn...

Hạ Tiểu Hi, nếu chưa hoàn toàn sẵn sàng, đừng cố mê hoặc ma quỷ...

Bởi nếu ma quỷ thực sự để mắt tới em, thì em sẽ không còn có cả cơ hội để nghĩ tới chuyện đào thoát.

Ta hưng phấn ngồi trong xe ô tô, lần đầu tiên muốn ra ngoài, ta muốn tới trung tâm thương mại.

Không hiểu vì sao ta có một cảm giác nuối tiếc... rất muốn tới nơi đó.

Giống như ta đã từng đi, nhưng rồi lại bỏ lỡ.

"Chuẩn bị đuổi hết khách hàng trong..."

Ta ngăn lại bảo tiêu, chớp chớp mắt.

"Bỏ... bỏ đi..." Bảo tiêu thở dài. Tiểu thư a... cô thật là khiến tôi khó xử quá đi.

Ta nhanh chóng xuống xe ô tô, phấn khích nhìn dòng người qua lại. Nhẹ nhàng chạy dọc con đường lớn, ghé thăm những cửa hàng, ta cảm giác như một niềm nuối tiếc nào đó trong lòng được lấp đầy, như muốn nói với ai kia ngày hôm đó chúng ta chưa hoàn thành, vậy thì lần này ta đã hoàn thành giúp ngươi rồi.

Bước vào thang máy, ta không nghĩ gì bấm lên tầng cao nhất, đi tới một cửa hàng bán thức ăn nhanh, lấy hai phần thức ăn đặt lên bàn, nhìn xuống khung cảnh thành phố bên dưới khung cửa sổ.

Ta thực sự không hiểu vì sao mình làm vậy, chỉ là ta muốn thế mà thôi...

Hạ Tử Lăng nhìn báo cáo trên điện thoại, môi mỏng khẽ mím. Dường như thời gian qua hắn nhốt cô bé đến hỏng rồi, được ra ngoài dạo chơi lại phấn khích thế kia.

"An toàn xung quanh như thế nào?" Hạ Tử Lăng dò hỏi người bên cạnh.

Thư ký mắt kính loé lên. "Mọi chuyện luôn được bảo đảm an toàn tuyệt đối.

Hạ Tử Lăng ừ một tiếng, lại không biết thư ký thân tín bậc nhất của cha mẹ Hạ phía sau lưng hắn khe khẽ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt âm mưu bănh lãnh.

Thư ký lách mình bước ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh của công ty, khoá kín cửa sau đó mở điện thoại ra.

"A lô, việc em nhờ anh đã hoàn thành."

"Quả nhiên em không tin lầm anh mà, cha em sẽ xử lý cô ta nhanh thôi. Bên phía Hạ Tử Lăng..."

"Hắn rất cường đại." Thư ký cau mày. "Nếu không phải anh kịp xử lý sạch sẽ có lẽ anh đã sớm bị hắn phát giác ra được."

"Vậy còn chuyện từ từ móc rỗng công ty?"

"Toàn bộ công ty bây giờ đều bị hắn chặt chẽ nắm giữ, hoàn toàn không có chỗ trống cho anh."

"Haizz..." Cô gái bên đầu dây thở dài. "Thôi bỏ đi, xử lí Hạ Tiểu Hi trước, đến lúc đó chúng ta mới có lí do động thủ với Hạ Tử Lăng."

Ta dạo chơi vẫn chưa thấy chán, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang từng bước tới gần.

"Chị... chị gái..." Đang vui vẻ đi dạo đột ngột một cánh tay nhỏ bé chui ra nắm lấy ống tay áo của ta.

Ta giật mình nhìn cô bé gầy gò cầm một rổ hoa hồng, đôi môi nhỏ bé mím mím rồi đáng thương nhìn ta. "Chị ơi... chị có mua hoa về tặng người trong lòng không?"

"Người trong lòng...?" Ta hơi ngẩn người ra.

Ta nhớ đến Hạ Tử Lăng, rồi lại nhớ đến người chú với khuôn mặt quẫn bách trong căn nhà xa hoa.

Rồi dường như rất nhiều người khác nữa, đều đặt ta vào trong lòng.

Vậy người trong lòng ta là ai?

Ta nhận lấy một bông hoa hồng, ánh mắt mê man lại lạc lõng.

Người để ý ta rất nhiều, thế nhưng liệu ta có xứng đáng để được nâng niu như vậy?

Cảm giác giống như ta đang lợi dụng lòng tốt của bọn họ vậy...

Trái tim của ta chỉ có một, ta biết phải trao nó cho ai?

Ta lại nhớ tới Hạ Tử Lăng, người đàn ông đã từng luôn cúi mình trước ta, rồi lại tàn nhẫn gϊếŧ chết ta trong bữa tiệc mừng sinh nhật ta năm 20 tuổi.

Hạ Tử Lăng kia dường như đã đóng một con dấu sâu tới tận xương lên cơ thể ta, khiến cho ta thời thời khắc khắc không thể nào quên, hắn ôn nhu, hắn kiên nhẫn, hắn trân trọng.

Thế nhưng rốt cuộc hắn cũng chịu thua bản năng của mình, gϊếŧ chết ta.

Ta bóp nát bông hoa trên tay, sắc mặt lạnh lùng.

Cô bé bán hoa bên cạnh giật bắn mình run run, lại để lộ một thứ gì đó đen ngòm dưới giỏ hoa, ánh mắt mị mị cố gắng che dấu sát niệm bên trong.

Xung quanh chúng ta đột nhiên không hề có lấy một bóng người, ta dần cảm thấy bất an, quay người muốn chạy đi, thế nhưng cô bé lại nắm lấy ống tay áo của ta.

"Em.."

Ta còn chưa kịp nói ra, kẹo đồng đã xuyên qua trái tim, cơ thể mềm nhũn ngã xuống, ánh mắt dần nhoè đi.

Ta nghe thấy tiếng cô bé trả lời điện thoại.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành, Hạ Mộc tiểu thư xin hãy chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, tôi muốn đi khỏi đất nước này ngay."

Nghe xong, tầm mắt ta tối sầm lại.

Tiếng chim hót líu lo vang lên, ta nhẹ nhàng bước dậy khỏi giường, vuốt vuốt cằm, bình tĩnh tiêu hoá mớ tin tức xuất hiện trong đầu.

Nữ sát thủ nói Hạ Mộc tiểu thư... Là em họ của Hạ Tiểu Hi, ít hơn Hạ Tiểu Hi tầm 2 tuổi.

Thật sự là... chỉ mới là một con nhóc 16 tuổi đã biết thuê sát thủ gϊếŧ người rồi, đúng là hào môn đại tiểu thư có khác, chỉ có nguyên thân Hạ Tiểu Hi này chính là một bình hoa di động mà thôi.

Ta nhắm mắt một chút, hoàn cảnh xung quanh chuyển đổi, ta đang ngồi trên bàn ăn cùng Hạ Tử Lăng, dường như sắp nói xuống yêu cầu muốn ra ngoài.

"Chú, con muốn tới công ty cùng chú..."