Thiên Hạ Chi Sư

Chương 15: Niềm vui gặp gỡ (15)

Sau nửa đêm tìm tòi học hỏi, khi nhìn thấy Lâm Tầm Hạ Dạ Bạch luôn theo bản năng cúi đầu hoặc là vội vàng tránh đi, lúc ánh mắt tiếp xúc với nhau trong mắt hàm chứa một cỗ ai oán, giống như Lâm Tầm thật sự làm gì hắn.

Không có người quấy rầy, không có người xin chỉ bảo, Lâm Tầm ôm mấy quyển sách, ngồi trên hiện nhìn các thiếu nam thiếu nữ nỗ lực tu luyện phía dưới, làm cho người mới thành lập tông môn này hiện ra dáng vẻ vui sướиɠ.

Ở chỗ không quá rộng lớn này, có người giơ đao múa kiếm, có người luận bàn với nhau, động tác đều là lực sát thương cực lớn, Lâm Tầm dần dần chú ý tới một nơi phá lệ an tĩnh.

Có một người mặc quần áo trắng tinh, tay áo xắn lên, cầm cái xẻng nhỏ bới đất, hắn ngồi xổm xuống cẩn thận mà loại bỏ bùn đất cùng mấy cái tạp chất, ẩn hiện một hạt gì đó có hình thù kỳ quái bị vùi vào trong đất rắn chắc.

Gió tuyết hỗn loạn rơi xuống trên đầu người này, làm cho hắn càng thêm ôn nhu.

Lâm Tầm nhìn nhìn bèn phát ra một tiếng cười khẽ, rõ ràng là trong này làm người người sợ hãi làm trong lòng mọi người tồn tại e dè, nhưng nhìn qua lại là người chiếm hết phong thái tài hoa, ôn nhu vô hại, ông trời thật là ưu ái cho hài tử có vẻ ngoài đẹp đẽ này.

Mặc dù cách y không gần, nhưng Đinh Thánh cảm nhận được bị khác người nhìn lén, nghiêng thân mình qua nhìn kỹ chung quanh không có kết quả gì, sau đó dần dần chú ý tới dưới mái hiên nơi xa, dưới áo choàng to rộng màu đen, gương mặt trắng thuần tú khí hơi hơi ngẩng lên, khóe miệng mím lại ý cười như có như không.

Hơi thở thực yên tĩnh, thần bí, giống như mang theo châm chọc, giống như áo choàng màu đen của y, ngăn cản người khác nhìn trộm.

Đinh Thánh bỗng nhiên cảm thấy Lâm Tầm cùng hạt giống mà hắn chôn rất giống nhau, rõ ràng có độc, lấy ra lại là muốn mạng người.

............

Làn gió thổi nhẹ qua, đem theo mùi bùn đất phiêu tán trong không khí.

Một đạo bóng trắng xuất hiện ở trước mặt.

Lâm Tầm thân thiện nói: “Mời ngồi.”

Đinh Thánh không ngồi ở bên cạnh người y, mà là ngồi xuống ở một góc khác, điều này xem như một loại thể nghiệm mới lạ, hắn chưa từng tâm bình khí hòa như vậy mà cùng người khác ngồi cùng nhau, có lẽ thật lâu trước kia từng có một lần 一

"Ngươi, độc thuật của ngươi ........Sợ là không người nào trong tộc có thể chống lại." Khóe miệng nữ nhân tràn đầy tơ máu: " Dù sao cũng là tỷ đệ một hồi, cùng ta, cùng ta lại ngắm mặt trời mọc một lần đi."

Ngồi ở bên vực sâu, bên người là thân tỷ tỷ đang dần dần nhắm mắt lại, lại là lần đầu tiên tim hắn an định như vậy, người mà hắn muốn lấy mạng đều đã chết, chết ở dưới tay hắn. Gió lớn thổi qua, lại không thể mảy may lay động đến hắn, Đinh Thánh không phân biệt được đáy lòng là trống rỗng hay là an tâm.

Lúc này Lâm Tầm nhìn thấy ngọc bội mẫu đơn ở bên hông của hắn, là khối ngọc được đánh số, nói:

“Ta vốn nghĩ rằng ngươi khinh thường loại tranh đoạt này.”

Đinh Thánh: “Trên ngọc đã sớm bị ta hạ độc, cần gì làm những đều vô bổ đó, chờ đến khi độc tố thấm vào kinh mạch, tự khắc sẽ có người hai tay dâng lên.”

Lâm Tầm nhớ tới lúc trước đột nhập phòng của Đinh Thánh, cỗ hương hoa mai nhàn nhạt kia quả nhiên không phải ảo giác, chỉ sợ không chỉ là ngọc bội, quần áo người này đều là dùng nước độc tẩm ra.

Đáng thương cho Hạ Dạ Bạch, khi không gặp một phen khó khăn, khó trách gần đây hắn nhìn mình đều mang theo oán khí, hóa ra là hàng đêm không ngừng bị này đó đùa giỡn, ước chừng là gần đây mới phát hiện sự thật chính mình trúng độc.

Làm Lâm Tầm kinh ngạc chính là, sau khi kết thúc đối thoại lần này được hai ngày, kết quả đợt thứ hai tranh đoạt đã rõ ràng, ngọc bội của Hạ Dạ Bạch thế nhưng lại được đánh số ba, chỉ sau Đinh Thánh và Tô Hưng Bang.

Sắc mặt của hắn không phải rất tốt, nhưng không ít người nhìn thấy hắn đã có một loại kiêng kị mơ hồ.

Xếp hạng thứ tư chính là nữ tử hắc y, gần đây đao pháp của nàng rất tiến bộ, cả người mang theo một cỗ khí thế sắc bén, ngược lại nàng, hơi thở Tô Hưng Bang càng thêm nội liễm, cả người như là một khối ngọc còn chưa được mài giũa.

Không hỏi quá trình, Lâm Tầm căn cứ kết quả để phát tụ linh đang đang lúc hắn đang tiến hành tổng kết đơn giản, hệ thống truyền tin tức đến.

[Hệ thống: Trang phục của tông môn đã chuẩn bị xong, ký chủ có thể tùy thời lấy đi. ]

Trong mắt Lâm Tầm sáng ngời, lập tức nói: “Rất tốt.”

Thời gian kế tiếp, y cơ bản lại như lần trước đầu cơ trục lợi công pháp để kiếm linh thạch, đổi lấy công pháp số lượng lớn cùng với đan dược, đồng thời, cho hệ thống ở chung quanh Hợp Hoan Tông bày đại trận, trận pháp tuy không có năng lực ngăn địch, nhưng hấp thu linh khí thiên địa, tốc độ so với ở trong tông tu luyện là gấp hai lần.

Y đem công pháp tặng cho những người có số thứ tự mỗi lần đạt được là trước thứ mười, trước các thần công bí tịch, mỗi người đều là vô cùng nhiệt tình, từ lúc bắt đầu là hoài nghi thật giả đến điên cuồng tranh đoạt.

Đáng nhắc tới chính là mấy tràng tỷ thí sau, Hạ Dạ Bạch đều chiếm thứ tự ở đằng trước, thực lực của hắn cũng không đứng đầu, nhưng lại là người có sở trường tu linh đạo độc nhất vô nhị, ngoài ra công pháp khác cũng có nhiều tác dụng phụ trợ, cho nên hắn tìm tới một thiếu niên có năng lực rất mạnh trong mười tám người, lấy việc hai lần trước đạt được hai viên tụ linh đan, làm hộ đạo giả của mình.

Thiếu niên kia vốn xếp hạng trước năm người, kể từ đó, hai người tu luyện công pháp của nhau, lợi ích thu được chỉ có thể nói là rất lớn.

Khoảng cách tới ngày tân sinh đại bỉ càng ngày càng gần, không ít tông phái đã cho đệ tử tới học viện Thiên Thánh, thậm chí có cả trưởng lão tự mình dẫn đi. Cùng lúc đó, Già Lam quốc xuất hiện thiên tài càng ngày càng nhiều, ngày thường rất nhiều nhân vật không hiện sơn không lộ thủy lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Mà các đệ tử thiên tài được đến dự thanh danh càng thêm vang dội, ca ca Hạ Dạ Bạch là Hạ Hầu Trần càng là người xuất sắc nhất trong đó, chẳng sợ lần hành sự này khiêm nhường, từ khi hắn được Lục Thiên Hàn thu làm môn sinh, liền có vô số ánh mắt nhìn ở trên người hắn.

Tại đây vào đêm trước khi trận đánh giằng co của các thiên tài sắp bắt đầu, căn cứ trước vài lần kết quả tỷ thí, trong tông phái của Lâm Tầm bảy cái tên cũng đã xuất hiện.

Hôm nay, không khí trong phòng là một mảnh trầm mặc quỷ dị. Lâm Tầm đứng ở phía trước, như nhau lần đầu tiên giảng bài, chỉ là hắn cởi đi áo choàng màu đen ngày thường hay mặc, một thân quần áo màu xanh lá, tóc dài đen nhánh tùy ý cột lấy, cả người nho nhã nói không nên lời.

“Ngày mai chính là tân sinh đại bỉ."

Một câu đơn giản đã đủ để làm làn sóng trong lòng người mênh mông.

“Trong các ngươi có bảy người trổ hết tài năng, ta sẽ thực hiện lời hứa ngày đó, mang các ngươi đi tham gia tân sinh đại bỉ.”

Nhìn thấy được không ít khuôn mặt ảm đạm, Lâm Tầm sắc mặt có khó được hòa hoãn: “Tận lực nhất để có thể, ta tin tưởng các ngươi đều hết mình cố gắng, hiện tại các ngươi...... Rất mạnh.”

Một tiểu cô nương thế mà lại nhìn bàn tay trắng nõn của chính mình, ba tháng trước, nàng không tình nguyện mà bị trói đến nơi đây, một mảnh mông lung, nhưng hiện giờ, phi châm của nàng đã đến xuất thần nhập hóa.

Nhìn Lâm Tầm, nàng dùng ánh mắt càng thêm kiên định, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, chúng ta có thể đi xem tỷ thí hay không?”

Một tiếng sư phụ này, gọi thiệt tình thực lòng, mặc kệ mục đích của Lâm Tầm là cái gì, mấy ngày nay, y đối với bọn họ dạy dỗ thật sự là tâm huyết, cho bọn họ đồ tốt, dù là sau lưng họ là gia tộc cường đại, cũng sẽ không vì có cố kỵ mà không cho.

Trầm mặc ngắn ngủi làm tinh thần không ít người căng thẳng. “Đương nhiên là có thể.” Giọng nói Lâm Tầm phát ra trong nháy mắt làm không ít người âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tân sinh đại bỉ, việc trọng đại cỡ này, nếu là không thể xem một chút, chính là một hối tiếc lớn trong đời người.

“Tân sinh đại bỉ sắp bắt đầu, môn hạ ta chỉ có hai mươi đệ tử các ngươi, mọi người sẽ nguyện vượt mọi chông gai, đánh bại thiên kiêu, giương cao tông uy chúng ta?”

Thời điểm y nói chuyện, trên người phát ra một cỗ kiếm khí kinh thiên, thanh âm như sóng, đốt lên một bầu nhiệt huyết.

“Nguyện ý!”

“Ta cũng nguyện ý!”

“Giương cao tông uy của chúng ta!"

Lâm Tầm vui mừng gật đầu: “Rất tốt.” Y lấy ra bảy bộ trường bào cầu vồng từ trong nhẫn không gian : “Lên đây, nhận chiến bào của các ngươi!”

Mỗi một bộ quần áo đều là loá mắt cực kỳ, từ cổ áo đến tà áo, bảy sắc màu cùng rải đều, không lộ ra một chút khe hở nào, đặc biệt do có hệ thống chỉnh sửa, bên ngoài còn khảm kim phấn, kim quang lóng lánh, tùy tiện phất lên đều có thể sáng mù mắt người.

"........."

Sợ không khí không đủ ‘ nhiệt liệt, ’ Lâm Tầm giương tay lên, chiến kỳ sớm đã chuẩn bị xong của tông môn cũng xuất hiện trước mặt mọi người, phượng lượn quanh mẫu đơn, cánh hoa lặp nhiều vòng, mặt trong lối viết chữ thảo mỗi một bút ẩn chứa kinh thiên kiếm thế, chỉ cần khí thế này đều có thể áp đảo người khác.

Nhưng chính là lối viết chữ thảo sắc bén này, viết tông huấn vô cùng khí phách.

“Hoa của thiên hạ chỉ có mẫu đơn là duy nhất, tu tiên vì để không ngừng được trường sinh, ta tin tưởng luôn có một ngày, trong các ngươi sẽ có người như mẫu đơn nở rộ, phá vỡ hư không, tìm ra được một thế giới huyền bí khác, mà hết thảy, chính là cần phải có quyết tâm đột phá cực hạn của nhân loại, phải có nghị lực lớn, sức sáng tạo lớn.” Trong thần sắc của Lâm Tầm mang theo hy vọng hướng tới phía trước, “Hiện tại, cùng ta đọc khẩu hiệu của chúng ta: Thẳng tiến nơi tận cùng của nhân loại!”

".........!"

Nhìn đám quần áo kia giống như kim xà đang uốn éo, khổng tước xòe đuôi, tai nghe sáu chữ phát rồ kia, một bàn tay run run rẩy rẩy mà giơ lên, “Có thể hỏi một chút không, tông phái của chúng ta gọi là gì?”

Lâm Tầm vung tay áo, cất cao giọng nói: “Tông phái ta tên là... Hợp Hoan.”