Nghe đồn bà vừa tốt nghiệp đã kết hôn với người yêu thanh mai trúc mã, trước khi vào giới đã sinh con, hai năm trước bà còn sinh một đôi song sinh lúc “tuổi già”. Thế nhưng nhan sắc bà hoàn toàn không thể nhìn ra đã ngoài bốn mươi, làn da non mịn trắng nõn nói hai mươi tuổi cũng có người tin.
Túc Dư Đường thấy Tiểu Lâm đến thì chìa video trên điện thoại sang cho cô ấy xem.
Tiểu Lâm đến gần nhìn thoáng qua video trên điện thoại của người phụ nữ, trong video là đứa bé đang ngồi trên bàn trẻ em cực kỳ nghiêm túc mà ăn cơm.
Đứa bé trong video là con thứ hai của bà, tên Túc Lê, là một đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ.
Tiểu Lâm kinh ngạc nói: “Nhóc Lê biết tự ăn cháo rồi sao?”
“Ừm.” Túc Dư Đường nhìn con thứ hai của mình bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng: “Biết tự mình ăn rồi.”
Video chỉ có mười giây, Túc Dư Đường lại xem đi xem lại rất nhiều lần.
Tiểu Lâm bỗng dưng thấy đau lòng, mấy năm gần đây Túc Dư Đường vì chăm con nhỏ mà hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng, cô ấy thường xuyên giúp bà giao văn kiện giao đồ, lúc nào đến nhà cô ấy cũng thấy chị Đường đang chăm sóc con nhỏ. Không giống với cậu em hoạt bát hiếu động, đứa bé kia luôn im lặng không nói lời nào, ăn uống ngủ nghỉ đều phải chờ người lớn vừa dụ vừa dỗ, cậu không biết nói không biết đi đường, cả điều cơ bản nhất là mệt mỏi đói khát cũng không biết biểu hiện. Đôi mắt thì đờ đẫn vô hồn, cậu giống như một búp bê sứ xinh đẹp, hoàn toàn khác với ánh mắt linh động bây giờ, lại còn biết tự mình lùa cháo ăn.
Công việc lần này của bà là do đã ký hợp đồng từ mấy năm trước nên không thể từ chối được, trước khi xuất phát bà cũng đã chuẩn bị rất nhiều mới yên lòng đi nơi khác đóng phim. Sau khi đến đoàn phim chị Đường cũng thường xuyên gọi điện về nhà, thỉnh thoảng sẽ video call, nhưng vì thời gian đóng phim mỗi lần rất khó xác định, mỗi lần nói chuyện với người nhà giữa chừng bà lại phải chạy đi làm việc, lúc có thời gian gọi lại thì con nhỏ cũng đã ngủ hết rồi.
Nói vậy đã non nửa tháng rồi bà chưa có cuộc trò chuyện trọn vẹn với con.
“Lần diễn này chỉ còn vài cảnh quay quan trọng nữa là hoàn thành.” Tiểu Lâm lật lật thời gian biểu: “Hoạt động tiếp theo được sắp xếp vào hai tuần sau, chị quay phim xong là có thể về nhà chơi với nhóc Lê rồi, mấy hoạt động sau đó không cần gấp lắm.”
Chuyên viên trang điểm đi tới bổ trang cho Túc Dư Đường chuẩn bị cho cảnh diễn kế tiếp. Túc Dư Đường xem đi xem lại cái video kia, nếu không phải lúc này là thời gian con nhỏ nghỉ ngơi bà đã gọi điện thoại về từ lâu rồi: “Đồ vật đã đóng gói xong hết rồi chứ?”
Tiểu Lâm gật đầu: “Chị yên tâm đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.” Hai ngày trước chị Đường liên hệ với một nhãn hàng đặt mua một đống thời trang trẻ em chất đầy ở phòng làm việc, chỉ chờ quay phim xong là đóng gói về nhà ngay.
Bà chị này của cô ấy năng lực làm việc rất tốt, nhưng ở mặt chăm sóc con nhỏ thì lại cái biết cái không. Bà thường xuyên tìm hỏi cô ấy các loại sách báo, phim hoạt hình, món đồ chơi mà trẻ con thích, còn hỏi trẻ con đến tuổi này thì thích ăn món gì, hoặc là cần phải quan tâm đến mặt nào.
Tiểu Lâm báo cáo hành trình xong thì phát hiện chị Đường đang dùng vẻ mặt nghiêm túc xem gì đó.
Cô ấy hơi tò mò nhìn sang phát hiện bà đã không xem video bé con ăn cơm nữa, mà đang xem một trang web nuôi con hoa hòe lòe loẹt.
Túc Dư Đường xem video trên vòng bạn bè rất nhiều lần, lúc thoát ra bà lướt lên trên xem một chút tình cờ lướt tới bài viết chia sẻ cách chăm con của một nữ diễn viên nào đó. Sắc mặt bà bình tĩnh mà nhấn vào, đọc từ đầu tới cuối như đang đọc kịch bản, cuối cùng bà nhấn vào link mua sắm đính kèm dưới bài viết, mắt không hề chớp mà bỏ toàn bộ đồ vào xe mua sắm, sau đó động tác nhanh nhẹn mà bấm chốt đơn.