Tôi Xuyên Không Bị Cuốn Vào Giới Tài Phiệt

Chương 1: Xuyên không rồi

Tia sáng lọt qua khe cửa sổ rọi thẳng vào hai mắt đang nhấm chặt của thiếu nữ, Lý Hân mơ hồ tỉnh giấc đã cảm nhận thân thể có chút đau nhức. Không nghĩ nhiều theo thói quen mò mẫn khắp giường tìm điện thoại xem giờ, màn hình điện thoại hôm nay lại rất khác, nghĩ không ra mình thay hình nền từ lúc nào?

Bỏ qua điểm khó hiểu vì không quá quan tâm, cô vào phòng vệ sinh cá nhân. Đánh răng rửa mặt xong mới hoàn toàn tỉnh táo, ngay khi ngước mắt nhìn lên tấm gương lớn treo trên tường phòng vệ sinh mới hoảng hốt, hét lớn.

Đây không phải là mình, gương.. gương mặt này là sao? Hôm qua vẫn còn ngồi đọc sách trên sofa chẳng lẽ... Xuyên, là xuyên không sao? Xuyên rồi?

Trong giây lác đã hiểu được căn phòng và màn hình điện thoại, mọi thứ lại xa lạ như vậy.

Mới giây trước còn không dám tin đây sự thật, giây sau đã thoải mái ngắm nhìn dung mạo của mình trong gương, nhìn làn da sáng mịn hồng hào cùng ngũ quan hài hoà, cô cảm thấy rất hài lòng.

Lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh, mở toang ra. Dương Phong mắt trừng lên trông lo lắng, áo chưa kịp mặc lộ rõ những cơ thịt săn chắt làm cô nhìn đến bất động.

Đột nhiên anh đanh mặt, trách mắng:"Cô làm trò gì?"

Bị tiếng nói the thé như vả vào tai hỏi chuyện, Lý Hân mới hoàn hồn rời mắt khỏi thân bụng săn chắc kia. Nhìn lên thì thấy người này có chút quen mắt, không thèm nghĩ nhiều, một người đàn ông xông vào phòng tắm của nữ nhân như thể nhà mình?

"Anh là ai lại còn không mặc áo đi lại trong phòng tôi? không mau cút đi thì tôi sẽ gọi cảnh sát!" Lý Hân cao ngạo không tỏ ra sợ hãi trước người lạ mặt, vì sở dĩ biết mình bây giờ đã xuyên không rồi.

Ban đầu còn không nhận ra nhưng nghĩ kĩ lại thì đây không phải là bộ truyện "Yêu thì cưới" mà cô đã đọc vào tối qua sao.

Và người có dung mạo xinh đẹp như vậy ngoài nữ chính "Lưu Vân" ra thì còn là ai được, hơn nữa đã là nữ chính dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ an toàn thôi. Cô đối với người lạ kia chẳng chút lo sợ mà còn đắc ý trưng ra bộ mặt thách thức.

"Cô nói gì?" Dương Phong nhăn mày, tô điểm gương mặt lạnh lùng bằng nột nụ cười khó hiểu:"Lý Hân, đừng nói đêm qua cô uốn lượng nhiều quá nên đến não cũng soăn lại rồi?"

"Đúng là..." Nói nữa chừng não cô mới phản ứng lại với hai từ "Lý Hân" mà Dương Phong vừa thốt ra.

Thấy cô đột nhiên im lặng anh càng được nước lấn tới:"Muốn tôi thấy cô khác biệt để được chú ý nên mới bày trò mất trí nhớ?"

Đối với Dương Phong là vậy nhưng lời anh nói một câu cô cũng không để ý, chỉ quan tâm anh ta vừa gọi mình bằng cái tên gì.

Có phải nhầm lẫn hay không?

Khi Dương Phong gọi mình là Lý Hân, cô còn nghĩ anh ta gọi nhầm, nhưng anh ta thốt ra cái tên đó vô cùng tự nhiên cũng không có ý muốn sửa lại lời nói, đó không thể là nhầm lẫn được.

Cô vội vàng hỏi lại:"Anh gọi tôi là cái gì?"

"Lý Hân?"

Dương Phong xác nhận cái tên anh vừa gọi là gì cô mới mờ mịt nhận ra bản thân đã xuyên vào ai.

"Không thể nào..." Lý Hân thất thần chóng tay lên bồn rửa. Thật sự không muốn tin.

Khi "Lý Hân" dùng tính mạng đe doạ sẽ nhảy xuống biển nếu nam chính không chịu cưới mình, Lưu Vân thấy nguy liền đến gần khuyên nhủ cô ta, vậy mà thấy người có ý tốt không cảm kích ngược lại còn kéo theo Lưu Vân nhảy xuống biển trước sự chứng kiến của bao nhiêu người.

Cuối cùng "Lý Hân" được phát hiện đã chết với cơ thể không nguyên vẹn, vẫn may mắn nữ chính Lưu Vân không sao, tay chân miễn cưỡng có thể cử động được. Đến khi hay tin người kéo mình nhảy xuống biển không còn sống nữa, nữ chính đã đau khổ khóc lớn trên giường bệnh, tự trách mọi lỗi lầm là do bản thân gây ra, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Nhưng không lâu sau cái chết của "Lý Hân" họ cũng không còn rào cản nào lớn, liền tổ chức một hôn lễ rồi cùng sống hạnh phúc bên nhau.

"Nữ chính thật sự rất nhân từ, đau khổ vì một người muốn hại chết mình đến như vậy..." Nhớ lại cốt truyện, trong lúc đang cảm thán sự nhân từ của nữ chính Lý Hân mới chợt nhớ ra, cô đã xuyên vào nữ phụ mất rồi.

Vậy cái kết kia không phải sẽ ứng nghiệm lên người cô đó chứ? Nếu chỉ với gương mặt và cơ thể hoàn mĩ này là có thể sống vô lo vô nghĩ rồi, chỉ trách nữ phụ kia lại cố gắng giành giật nam chính làm chi để chết thảm..

Dương Phong nhìn Lý Hân lẩm bẩm gì đó một mình thì cảm giác như bị bỏ quên khiến anh vô cùng khó chịu, hung hăng đến gần kéo cô ra ngoài.

"Anh làm gì vậy, đừng có tuỳ tiện. Biết tôi là ai không.. a" Lý Hân bị túm lấy cổ tay lôi ra, vết siết khá đau không kìm giọng được mà hét lớn. Lại đột ngột bị ném xuống giường. Dương phong trước mặt cô cởi thắt lưng đã được tháo ra từ trước:"Hôm qua không phải cô luôn miệng nói muốn nữa hay sao?"

Chưa kịp phản ứng với cơn đau ở cổ tay, thì thứ không muốn thấy như sắp lộ ra rồi, cô vội xoay mặt đỏ bừng của mình né tránh, tức giận nói:"Đừng có không biết chừng mực."

Nữ phụ "Lý Hân" này nói ra vẫn là một thiên kim giàu có nhất nhì Lâm Hải, dù thân thiết thế nào cũng đâu thể mang người về phòng rồi thả đi lung tung? Không ngoài khả năng là bạn tình!

Lén nhìn Dương Phong vẫn đang luốn cuốn cởi thắt lưng, cô ném cho anh ta cái gối nhỏ, ý bảo tự che lại, thăm dò hỏi:"Anh tại sao ở đây?"

Dương Phong gạt tay khiến cái gối rơi xuống, vì bị từ chối nên tự nhiên cũng mất hứng mà kéo quần lên.

Lý Hân hôm qua vẫn còn dụ dỗ anh lên giường, nay đạt được mục đích nên muốn đá đi?

"Cô không nhớ?" Dương Phong tức cười:"Hôm qua vẫn còn mặt dày cầu xin tôi lên giường, vừa đạt được mục đích liền trở mặt. Đùa giỡn Dương Phong tôi sao?"