Ánh mắt Cận Xuyên trầm xuống, bàn tay thô ráp nắm lấy gáy A Nhuyễn, hung hăng hôn lên.
“Ưm!”
Hắn quên mất chính mình, điên cuồng mυ'ŧ lấy môi A Nhuyễn, đầu tiên là nếm bên ngoài đôi môi đỏ mọng mỹ vị, sau đó dùng lưỡi cạy răng cô ra, đưa thẳng vào trong.
“Ưm! Không… Không muốn.”
Hàm dưới bị bóp chặt, A Nhuyễn buộc phải hé môi.
Lưỡi hắn không ngừng khuấy động trong miệng cô, như một con rắn độc quấn quýt lấy lưỡi cô.
Đầu lưỡi Cận Xuyên dùng sức, vị giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ môi A Nhuyễn, quấn quanh chiếc lưỡi đinh hương của cô không rời.
Nước bọt hoà vào nhau, vừa mập mờ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Ưm… Ưm~”
A Nhuyễn rêи ɾỉ, cơ thể như không có xương, mềm mại như một vũng nước.
Nếu như không phải Cận Xuyên đang ôm cô, có lẽ cô đã không còn chút sức lực nào mà ngã xuống giường.
Cả người Cận Viễn nóng bừng.
Ánh mắt hắn ta như đang bùng lên một ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© cháy hừng hực, thiêu đốt hắn ta thành tro tàn.
Hắn ta kéo khoá quần xuống, thả con quái vật dưới thân ra.
Gậy thịt không còn bị trói buộc, lập tức nhảy ra ngoài, còn nảy vài lần trong không trung, qυყ đầυ ưỡn lên, rõ ràng đã cương cứng.
Hắn ta thở hổn hển, nhìn hai người ôm ấp nhau trên giường, hôn đến mức đầu óc mơ hồ kia, tay hắn ta nắm lấy gậy thịt đang khát dục.
Hai người đó, một người là anh trai ruột của hắn ta, một người là cháu gái ruột của hắn ta.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để khiến hắn ta phát cuồng.
Cận Viễn khẽ rên một tiếng đau đớn, bàn tay bên dưới bắt đầu chuyển động.
Khóe miệng hắn ta nhếch lên một độ cong khoa trương, như đang tự ngược bản thân mà nhìn hai người cách đó không xa.
A Nhuyễn bị Cận Xuyên ôm vào lòng, nước bọt óng ánh không ngừng chảy ra từ khoé miệng cô.
Trên thân thể xinh đẹp trắng nõn của cô trải dài những vết bầm đỏ màu tím xanh, vừa nhìn là biết cô đã bị hành hạ rất lâu.
“Ư... A Nhuyễn... A Nhuyễn…”
Hắn ta ngửa đầu, hầu kết nhấp nhô, sung sướиɠ rêи ɾỉ.
Động tác bên dưới càng lúc càng nhanh, gần như sắp nhìn thấy tàn ảnh.
Dươиɠ ѵậŧ to lớn hơi có màu đo đỏ, theo của tác của tay hắn ta mà hình thành từng nếp nhăn trên da dươиɠ ѵậŧ.
“A Nhuyễn, A Nhuyễn! A... Sướиɠ quá... Sướиɠ quá đi...”
Giọng nói của hắn ta luôn rất dễ nghe, âm sắc trầm thấp, bây giờ nó lại đang run rẩy, lúc gọi tên A Nhuyễn dạt dào tình cảm.
A Nhuyễn bị Cận Xuyên ôm chặt không thể nhúc nhích, nhận lấy mật ngọt hắn rót cho mình, khoé mắt dần đỏ lên.