Tôi biết là chị đang nghe rõ tiếng tim tôi đang đập… Chị biết tôi đang thức… Im lặng… Không gian im lặng mà con người cũng im lặng… Tôi chợt nghĩ đến khuôn mặt của chị… Rồi cái sức hút ma mị ấy lại xui khiến tôi một lần nữa muốn đi quá giới hạn. Tôi xoay người lại… Cảm nhận rõ ràng cái hơi thở thơm tho ấy nhanh dần đang gối lên cánh tay… Tay trái tôi cố xác định khuân mặt… Chạm được vào chiếc cằm. Tôi hơi đẩy nó lên… Không có sự kháng cự… Tôi cúi xuống dần… Đến khi cái hơi thở ấy phả nhẹ vào mặt tôi thì cũng là lúc môi tôi chạm vào môi chị… Chị đáp lại hờ hững… Tôi cảm thấy Có chút gì đó ngỡ ngàng… Chút gì đó run sợ … Nhưng tôi cũng cảm thấy chút gì đó trong tôi thỏa mãn… Lúc đó cánh tay tôi lại như bản năng. Nó chẳng biết nghe lời là gì nữa và ngay cả bản thân tôi cũng chìm vào nụ hôn ấy… Tôi Thò tay vào trong cái áo chị… Chị thở gấp… Đáp lại nhiệt tình hơn… Mọi thứ lại theo cái lẽ tự nhiên… Cái áo chị đã được cởi ra… Tôi dừng nụ hôn cúi thấp xuống hôn vào ngực chị… Cảm giác nồng nàn… Chị ưỡn ngực lên mỗi lần tôi mυ'ŧ nhẹ… Tay ôm hờ lấy đầu tôi…
Như không thể chờ đợi hơn nữa… Cái bản năng thằng đàn ông trong tôi thức dậy… Nó như ngấu nghiến cái ham muốn tầm thường ấy… Cái quần của chị kéo xuống cũng là lúc cả hai im lặng chờ đợi… Hai tay của chị nắm chặt tay tôi… Tôi giật mình… Tôi đang làm gì vậy? Đúng đây là thứ mà tôi mong chờ từ lúc bắt đầu nhận ra cái tình cảm nghịch lý ấy… Nhưng thế này thì là tôi đang lợi dụng lúc chị yếu đuối… Ai có thể làm được còn riêng tôi thì không…
Tôi nhắm mắt… Hít một hơi dài…
– Em… Em xin lỗi….
Có lẽ chị ngỡ ngàng… Nhưng tôi không muốn thấy… Vơ vội cái quần đùi. tôi đi xuống giường và ra ngoài luôn… Tôi lên sân thượng qua cái thang tự làm… Nhà tôi đổ mái mà chưa có thời gian xây lên tầng 3 nên cái sân thượng này là nơi hút thuốc của tôi từ cái hồi mới tập tọe phì phò…
Ngày hôm sau tôi lại phải trốn tránh. Tôi cứ miệt mài với nhỏ để quên những gì về chị… Nhưng tình cảm là một thứ gì đó thật khó lý giải… Tôi càng cố quên bao nhiêu thì tôi lại càng nhớ bấy nhiêu… Nhiều khi tôi còn tưởng tượng nhỏ là chị…
Tình hình cái trường học của tôi đang có phong trào 20/10. Mấy ông thần bàn bạc kĩ lắm. Trang trí lớp các kiểu. Tôi thì ngoài việc ăn chơi và ngủ ra thì cũng bị lôi vào mấy chuyện này… Mấy thằng biết tôi không thích mà vẫn giữ bằng được.. Suy cho cùng thì vẫn tốt… Không phải gặp chị… Nhưng người tính không bằng trời tính… Đang làm thì có điện thoại của chị… Đắn đo một lúc tôi mới dám nghe…
– alo..
– Về nhà ngay đi… Chị sợ quá… – giọng chị hốt hoảng
Nghe vậy tôi cũng rối theo… Chị thì bắt đầu khóc..
– Sao thế? Em về ngay đây…
– Về ngay đi.. Hu hu…
Chẳng nghĩ nhiều tôi dập máy chạy về nhà bỏ lại lũ bạn đang oai oái đằng sau lưng…
Về đến nhà thì đứng ngay trước cửa là hai thằng mặt giặc gầy gò nào đó đang ngó ngó… Chẳng nghĩ nhiều tôi vơ khúc gỗ lao vào đập 2 thằng đó ngã dúi dụi. Hai thằng mặt giặc bị bất ngờ nên chạy mất… Tôi chắc là lại liên quan tới ông bố rồi… Chính vì cái công việc ông đang làm mà mẹ tôi không chịu được nên đã bỏ đi… Tôi lấy điện thoại gọi cho chị thì chị mới ra mở cửa. Vừa thấy tôi là chị kéo vào trong khóa trái rồi ôm chặt… Sụt sịt…
– Không sao nữa rồi… Nín đi… – Tôi dỗ dành
Tôi nhớ hồi bé bị chị trêu chọc tới lúc phát khóc thì mới thôi… Mà tôi lại là con út nên được chiều lắm. Cái gì cũng lấy nước mắt ra để giải quyết… Vậy mà đi chơi với lũ trẻ cùng xóm thì nào có được… Càng khóc chúng nó càng trêu… Chị thấy tôi vậy thì ra nạt lũ trẻ rồi kéo tay tôi đi về…
– Đi ăn kem đi… – Trên đường về chị bất chợt nghĩ ra cái ý tưởng ấy…
– dạ… – gì chứ ăn kem là nghề rồi..
Chị mạnh mẽ là thế. mà cái hồi mới xây nhà xong. Trong lúc đang chơi đùa. Tôi vô tình đóng cái cửa phòng lại. Trời tối. Chẳng thấy chị nói gì cả. Lúc mở cửa cũng là lúc tôi thấy chị ngồi bó gối khóc thút thít… Khi ấy tôi mới hiểu rằng chị tôi sợ không gian kín và bóng tối đến thế nào… Vậy nên tôi đã tự hứa với bản thân sẽ luôn là điểm tựa cho chị…
Trở lại với câu chuyện của tôi.
Tôi bật cười vì nhớ đến cái lời hứa ấy… Chị thấy tôi cười thì cũng bớt khóc. Gỡ tay chị ra xong tôi kéo chị ra ghế ngồi… Chị lẽo đẽo theo sau…
– Chị có làm sao không?
– …. Lắc đầu…
– chắc tối nay không nên ra ngoài rồi… -Tôi tự nhủ… Xong lấy cái máy gọi cho ông bố… Ông có vẻ hơi hoảng… Tôi bảo không sao rồi thì ông nói ông sẽ giải quyết…
Vậy đấy. Mỗi cây mỗi hoa. Mỗi nhà mỗi cảnh… Cuộc sống có mấy ai được quyền lựa chọn nghề nghiệp… Không phải con ông cháu cha thì Cứ có thực mới vực được đạo thôi… Gian nan vất vả mới tôi luyện nên những con người cứng cỏi…
Thực ra tôi cũng quen với cái cảnh này rồi. Đầu tiên thì tôi còn sợ sệt chứ giờ chỉ trừ khi nó vác súng hay hàng nóng theo thì tôi mới chạy… Tôi cũng nhiều lần trách móc ông bố thậm chí là đã cãi nhau một trận to… Nhưng rồi tôi hiểu… Cũng chỉ để nuôi nấng tôi và chị thôi… Chỉ Tội cho chị… mãi vẫn chả quen…
Chị thì từ lúc nãy tới giờ vẫn nhìn tôi chăm chú… Điều ấy bắt đầu làm tôi ngại… – chị ngồi đây chờ em đi vệ sinh cái nhé…
– lắc đầu…
– một tí thôi…
– Không… – chị nói nhỏ..
– vậy thôi…
Tôi với cái điều khiển bật ti vi… Chị cũng xem… Được một lúc thì cái bụng tôi réo…
– chị đói không?
– có…
– Em đi nấu nhé.. Ngồi đây…
– để chị nấu cho… – chị lắc đầu… Nói nhỏ…
– Ừm…
Nói vậy thôi chứ tôi cũng vào bếp phụ chị mà. Như lúc nhỏ tôi vẫn thường làm vậy…
Bữa cơm tối muộn diễn ra nhanh chóng…. Tôi lại vừa ăn vừa ngắm chị… Chị thì vẫn hồn nhiên ăn…
– mai có đi học không? – đang ngắm thì bị chị hỏi nên giật mình
– À.. À.. Có chứ…
– học hành chăm vào. Thi đại học cho tốt rồi kiếm một cô ny xinh xinh
– ui dời. Em không thích đâu. Xinh xong lại phải lo giữ phát mệt với lại nó mà không biết nấu cơm thì chả quá tội
– Tiêu chuẩn gớm nhỉ?
– Cũng bình thường thôi… Mà cứ như chị là được… – câu nói của tôi ngập ngừng làm mặt chị đỏ nhẹ… Chị lại cúi xuống ăn tiếp… Tôi lại ngắm chị. Dường như chưa bao giờ tôi cảm thấy nhàm chán cả. Chị thấy tôi nhìn thì càng ngại..
– ăn đi rồi học bài đi… Nhìn gì mà ghê thế?
– vầng…
Ăn cơm xong tôi cùng chị thu dọn. Đang rửa bát thì tay tôi chạm vào tay chị… Tôi im lặng nhìn chị… Nắm lấy cái tay ấy… Chị cũng im lặng nhìn… Tắt cái vòi nước đang chảy tôi quệt nhanh cái tay vào quần rồi đưa lên vén mái tóc của chị… Chị vẫn im lặng… Chẳng có gì phản kháng… Tôi tiến sát lại… Vòng tay qua cái eo kéo lại… Chị nhắm mắt chờ đợi… Rồi điều gì đến cũng phải đến… Khi hai chiếc môi chạm vào nhau thì cũng là lúc đôi tay chị quàng vào cổ tôi như một sự đồng ý… Nụ hôn bắt đầu vội vàng hơn… Tôi đẩy chị ra bàn ăn… Tôi cúi xuống hôn vào cổ chị… Chị thở nhanh hơn… Tôi rời khỏi chị… Thò tay bế chị lên phòng… Đặt nhẹ chị lên giường… Tôi nhanh chóng cởi từng chiếc cúc một… Nhưng tôi càng cuống lại càng khó cởi… Chị hiểu nên kéo tay tôi xuống cởi cùng… Tôi cũng kéo nhanh cái áo của chị ra… Chị không mặc đồ lót… Đẩy chị xuống giường… Nụ hôn lại bắt đầu gấp gáp… Tôi như không còn là chính mình nữa… Tôi không muốn phải suy nghĩ về mọi thứ nữa… Tôi yêu chị… Vậy là đủ… Điều cuối cùng tôi nghe được từ chị là…
– Còn….
Rồi hành trình ấy bắt đầu… Tôi thấy chị khóc nhỏ thì mới giật mình dừng lại một chút…
– Em làm chị đau à?
– Ừm… Còn… – chị nói nhỏ…
Tôi gần như không vào tai nữa… Nhìn mặt chị mà bao nhiêu sự ham muốn đều biến mất… Định lại thì chị kéo cổ xuống hôn tiếp… Thì thầm
– Không sao đâu…