An ủi nữ nhi xong, Hà thị về viện của mình, vừa uống một chung trà, có người đi vào bẩm báo: “Đại phu nhân, lão phu nhân bảo người hầm đồ bổ cho nàng ta, đưa tới U Trúc viện.”
Đợi nô tì đưa tin lui xuống, đại phu nhân Hà thị hung hăng đập chung trà trên tay xuống đất: “Mạng của con nha đầu chết tiệt này dai thật, trước đây còn nói không sống nổi mấy ngày, theo cha nương nàng đi để người ta bớt nhọc lòng mà?”
Lúc này, Tôn ma ma đứng bên cạnh lên tiếng: “Phu nhân, người bớt giận, chuyện này chúng ta còn phải tính kế lâu dài, không thể giận ốm người.”
Hà thị hơi phẫn nộ nói: “Sao ta có thể không giận, nếu không phải là người của nhị phòng, Như Nhi của ta cớ gì sẽ chịu nhục nhã như thế này.”
Hiển nhiên, người của nhị phòng đều bị giận cá chém thớt.
Tôn ma ma không biết nên an ủi đại phu nhân thế nào, chỉ đành nói: “E là trước đây Hoắc gia cũng không phải thật lòng coi trọng tam tiểu thư, nếu không cũng không thể dễ dàng đồng ý đổi hôn sự thành đại tiểu thư, chỉ sợ cũng là vì thông qua nhị gia kết nối với Cẩm Vương phủ.
Bây giờ nhị gia đã mất, Hoắc gia nói trở mặt liền trở mặt, theo lão nô thấy, cũng là chuyện tốt, nếu đại tiểu thư gả tới, mới phát hiện sự vô sỉ của người Hoắc gia, vậy sau này sợ là cũng không sống hạnh phúc được.”
Vốn dĩ đại thiếu gia Hoắc Cẩm Tường của Hoắc gia sắp rời kinh đến vùng ngoài nhậm chức, vốn dĩ đã nói sau khi thành hôn hồi môn với đại tiểu thư Tiêu Vân Như sẽ cùng rời kinh.
Bây giờ nhị gia đã mất, nào còn có gì đáng tiếc, Hoắc gia lấy lý do đại tiểu thư phải thủ hiếu cho thúc phụ, thẩm nương, đại thiếu gia Hoắc gia lại không thể chậm trễ thêm, bây giờ tới nhà hủy mối hôn sự này.
Đại phu nhân Hà thị giơ tay, vỗ lên tay vịn ghế: “Sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện, lại xảy ra chuyện trước ngày đại hôn của Như Nhi, đều tại tiểu tai tinh đó.”
Lúc này, Tôn ma ma nói nhỏ: “Phu nhân yên tâm, lão nô đã đánh tiếng với hạ nhân hầu hạ trong viện bên d dó rồi.”
Hà thị nghe xong híp mắt lại: “Đừng để lộ sơ hở gì, để nhị phòng bên đó bắt được lỗi.”
Trên mặt Tôn ma ma tràn ngập khinh bỉ: “Phu nhân yên tâm, chắc chắn sẽ không để họ phát giác.”
Bà ta nghĩ trong lòng, bây giờ nhị phòng ngay cả một người lớn chủ sự cũng không có, nào có thể phát giác ra khác thường gì, hơn nữa hạ nhân trong phủ này có ai không phải nhân tinh.
**
Lại nói bên U Trúc viện, sau khi lão phu nhân và đại phu nhân rời khỏi, thứ muội Tiêu Vân San đi lên qua loa hành lễ: “Tam tỷ, muội muội còn chưa làm xong bài vở nên đi trước một bước, tỷ dưỡng bệnh cho tốt.”
Nói xong cũng không đợi Vân Y nói gì, xoay người rời đi.
Vân Y nhìn bóng lưng thứ muội rời đi, khẽ nhíu mày.
Tiêu Thần Thụy bên cạnh xẹt qua chán ghét trong đáy mắt: “Tỷ tỷ, tỷ phải đề phòng Tiêu Vân San một chút, ta thấy dạo này muội ấy rất thân với người của đại phòng, hơn nữa vẻ khinh thường trong mắt muội ấy vừa nãy đã bị ta nhìn rõ.”
Vân Y khẽ “hừ” nhẹ một tiếng: “Chẳng qua chỉ là một vai hề mà thôi, mặc muội ấy.”
Tiêu Thần Thụy thấy tỷ tỷ mệt: “Tỷ tỷ, cháo sẽ được đưa tới nhanh thôi, tỷ ăn một bát rồi nghỉ ngơi, được không?”
Vân Y gật đầu bày tỏ đồng ý, thân thể này đã nhịn đói mấy bữa, còn không ăn đồ bổ nữa, sợ là không gượng được.
Tiểu nha hoàn Tư Cầm xách hộp cơm đi vào: “Tiểu thư, lão phu nhân đối với người thật tốt, dặn dò nhà bếp hầm đồ bổ hôm nay cho bà ấy cho người dùng trước, nô tì múc cho người ngay.”
Vốn dĩ tiểu nha hoàn còn muốn đích thân đút, bị Vân Y cự tuyệt.
Thân thể của nguyên thân trải qua đợt bệnh này quả thực đã suy nhược, nhưng cũng không tới mức bệnh không xuống được giường, trong này sợ là không thoát khỏi liên can tới đại phòng.