Nếu đại phu nhân biết đại tiểu thư tới tiền viện có liên quan tới nàng ta, sợ là sẽ đánh một trận, nhưng cũng biết không thể che giấu được chuyện này, nghĩ chắc lúc này đại phu nhân đã hay tin.
Đại phu nhân Hà thị vội vã chạy tới viện của nữ nhi, nghe thấy trong phòng còn đang vỡ đồ, trong lòng vô cùng lo lắng.
Trên đường, bà ta đã biết được từ trong miệng của nha hoàn Hạ Thu, Như Nhi vốn muốn đi nghe trộm công tử Hoắc gia, lại nghe thấy tin bị hủy hôn.
Hạ nhân trong viện thấy đại phu nhân tới, đồng loạt hành lễ: “Diện kiến đại phu nhân.”
Hà thị nhanh chóng đi tới cửa, gõ nhẹ cửa phòng: “ Như Nhi mở cửa, mẫu thân có chuyện nói với con.”
Tiêu Vân Như nghe thấy giọng của mẫu thân, mở cửa phòng ra, nhào vào trong lòng Hà thị: “Mẫu thân, sau này nữ nhi còn có mặt mũi nào gặp ai nữa?”
Hà thị cũng đau lòng cho nữ nhi, nhưng chuyện đã như vậy, bà ta hoàn toàn không thể để nữ nhi nhung nhớ Hoắc gia nữa, bây giờ bà ta muốn giúp nữ nhi tìm một mối hôn sự còn cao hơn môn đệ Hoắc gia, để Hoắc gia hối hận.
Dặn dò nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ trong phòng, lúc này mới bảo người lui xuống hết, kéo nữ nhi ngồi xuống: “Như Nhi, Hoắc gia bạc tình bạc nghĩa như vậy, con không cần nghĩ tới thiếu gia Hoắc gia nữa, con yên tâm, mẫu thân nhất định tìm cho con một mối hôn sự còn tốt hơn Hoắc gia.”
Tiêu Vân Như ở trong lòng mẫu thân khóc còn thương tâm hơn: “Mẫu thân, nhưng Như Nhi ái mộ thiếu gia Hoắc gia.”
Hà thị hơi không nỡ nói: “Trong lòng thiếu gia Hoắc gia không có con, lời này sau này không được nhắc tới nữa, đừng để người khác chê cười.”
Tiêu Vân Như nước mắt như mưa nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, người đang nói gì vậy?”
Chuyện tới nước này, để nữ nhi hoàn toàn chết tâm, ánh mắt Hà thị xẹt qua toan tính, thầm nghĩ không thể không hạ một liều thuốc mạnh.
Sau khi nữ nhi ngẩng đầu nhìn sang, nhẹ nhàng nói: “Trước đây người Hoắc gia coi trọng là Vân Y của nhị phòng, là mẫu thân thấy con ái mộ công tử Hoắc gia, mới âm thầm tìm nhị thúc con nhường hôn sự cho con.
Bây giờ Hoắc gia bội tín bạc nghĩa trước, trong này có tâm tư gì, ai có thể nói rõ được, gia đình như vậy không gả cho rồi.”
Tiêu Vân Như nghe mẫu thân nói vậy, không dám tin nói: “Mẫu thân, đây làm sao có thể?”
Lui ra từ trong lòng Hà thị, lắc đầu: “Mẫu thân, người đang gạt con, đúng không?”
Hà thị nắm tay nữ nhi, an ủi nói: “Ta là mẫu thân con, sao có thể lấy chuyện này gạt con.”
Tiêu Vân Như nhắm mắt, bịt tai của mình, không muốn nghe mẫu thân nói tiếp, nàng ta thực sự không thể tiếp nhận được sự thật này, nàng ta không thể chấp nhận người mình ái mộ trong lòng, thế mà lại để mắt tới tiện nhân Tiêu Vân Y kia trước tiên.
Bình thường, vốn dĩ đố kỵ với tướng mạo của đường muội, bây giờ lại từ chỗ mẫu thân biết mối hôn sự này thế mà là xin được, trong lòng hoàn toàn hận đường muội Tiêu Vân Y.
Đồng thời, cũng hận những người khác của nhị phòng, nhị thúc nhị thẩm sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện, lại cứ xảy ra chuyện vào trước đại hôn của nàng ta, nếu không phải họ xảy ra chuyện, Hoắc gia cũng sẽ không hủy hôn.
Tiêu Vân Như bỗng ngẩng đầu: “Mẫu thân, ta muốn Tiêu Vân Y không được sống tốt, trước đây khi nhị thúc còn, trong phủ có chuyện tốt gì, đều lấy nhị phòng làm đầu, nữ nhi đã chịu đựng đủ rồi.”
Hà thị vươn tay vỗ vai nữ nhi, trong mắt toàn là toan tính: “Yên tâm đi, bây giờ đã khác trước, bây giờ mấy đứa nhãi ở nhị phòng đó phải dựa dẫm vào đại phòng chúng ta mà sống, điều khiển chúng còn không phải chuyện dễ dàng ư.”
Suy cho cùng, Tiêu Vân Như ái mộ công tử Hoắc gia, lúc này lại bật khóc, nhưng nghĩ tới sự tuyệt tình của Hoắc gia, trong lòng cũng tán đồng cách nói của mẫu thân.
Hà thị an ủi nói: “Như Nhi đừng khóc nữa, có Cẩm Vương phủ ở đây, chắc chắn có thể giúp con tìm được một nhà chồng như ý.”