(Mau Xuyên) Giả Vờ Đứng Đắn

TG2 - Chương 2: Chủ nhà ngây thơ và khách trọ hay cười

Tống Điềm ngồi ở yên sau, đón gió trời hỏi: “A Đức, anh có bạn gái không?”

Tay A Đức nắm chặt tay lái, sống lưng cứng ngắc, tận lực không đυ.ng tới cơ thể lả lướt mềm mại của cô gái phía sau. Hắn bị niềm vui làm choáng đầu, khi trong nháy mắt theo thói quen đi đến bãi đậu xe, hắn mới đột nhiên tình táo, hắn chỉ có một chiếc xe máy nhỏ để khỏi phải đi bộ đi làm! Lúc hắn chuẩn bị đưa ra ý kiến đổi xe đổi cách, Tống Điềm lại nói: “Tôi còn chưa ngồi xe máy ngắm cảnh đêm ở thành phố này nữa!” Quay đầu lại lôi kéo hắn đi tới chỗ đậu xe, “A Đức anh mở máy nhanh lên, tôi muốn trải nghiệm thử tốc độ cùng sự mãnh liệt đó!”

Cô gái luôn miệng nói như vậy, hiện tại lại gắt gao nắm chặt hai bên vạt áo hắn, bởi vì gió mạnh mà thanh âm có chút run rẩy.

“Không có.” A Đức không dám suy nghĩ miên man, thành thật trả lời.

“Vậy thật tốt quá, như vậy anh liền không cần phải giải thích với bạn gái. Hơn nữa,…” A Đức cảm thấy bên hông nhiều ra thêm một đôi tay ôm lấy mình, lưng hắn dán lên một cơ thể mềm mềm ấm ấm, vành tai cũng bỗng chốc lại gần một đôi môi đỏ đang nhả khí như, làm lỗ tai hắn nháy mắt đỏ rực, sau đó lại còn nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân!

“Tôi cũng không cần làm người thứ ba, cho dù bị hiểu lầm cũng không được!” Tống Điềm ôm lấy eo người đàn ông mới cảm thấy độ an toàn tăng lên một chút, hoàn toàn không để ý người lái xe phía trước bởi vì động tác của nàng mà mặt giống như con tôm bị nấu chín.

A Đức nghe Tống Điềm nói ở bên tai hắn, thoáng trấn định lại mình, liền nói: “Tống tiểu thư…”

Lời còn chưa dứt, liền bị đánh gãy, “Đừng khách khí như vậy, chúng ta là bạn mà, kêu tôi Tống Tống đi, bạn bè tôi đều gọi như vậy.” Dừng một chút, lại nói: “A Đức, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi tới một quán bar do bạn tôi mở được không? Nơi đó rất yên tĩnh, hơn nữa vào khoảng thời gian còn có ban nhạc, là sinh viên, hát rất hay.” A Đức có điểm lo lắng cô gái có bề ngoài xinh đẹp lại thanh thuần như nàng ở những nơi như quán bar này nọ sẽ bị quấy rầy, bởi vậy hắn cực lực đề cử tiệm của bạn mình, nhưng là hắn cũng cố tình lựa lời, tận lực biểu hiện bình thường không đột ngột.

“Được, không sao cả, đêm nay cho anh định đoạt, dù sao tôi cũng không muốn ở một mình!” Cảm xúc Tống Điềm chậm rãi khôi phục lại, tựa hồ người vừa mới thương tâm khổ sở muốn mua say không phải nàng. Dọc trên đường đi, bên tai A Đức vẫn luôn quanh quẩn thanh âm mềm mại mê người của Tống Điềm, một hồi hỏi hắn đây là nơi nào, một hồi hỏi món ăn vặt này chỗ nào mới là chính cống, về sau có rảnh hãy mang nàng đi dạo khắp nơi. A Đức trả lời từng câu một, hơn nữa hai người đã trao đổi số điện thoại di động cùng WeChat, về sau trước khi Tống Điềm tới một ngày hãy nói với hắn, hắn sẽ lên kế hoạch trước.

Tuy rằng A Đức phải ổn định vững chắc tốc độ lái xe, đồng thời bận tâm trả lời câu hỏi của nàng, tuy rằng thần kinh cùng cơ bắp toàn thân hắn vẫn luôn không tự giác căng thẳng, màu hồng trên lỗ tai cùng khuôn mặt vẫn luôn không tan, lỗ chân lông toàn thân bị buộc giãn nở không ngừng hô hấp mới có thể duy trì vững vàng, nhưng mà A Đức nguyện ý để khoảng thời gian này kéo dài một chút, lại dài một chút…

Tuổi trẻ thật tốt, dũng cảm yêu đương, lớn mật theo đuổi, thất bại cũng không sao, lau khô nước mắt, thay đổi tâm trạng, ngày mai lại là một ngày mới!

Tống Điềm điên ở quán bar rồi. Tửu lượng nàng khá tốt, uống mấy chén liền còn muốn uống tiếp, nếu không phải A Đức ở bên cạnh đúng lúc ngăn lại, cùng sử dụng cơ thể ngăn trở những ánh mắt từ khắp nơi nhìn đến, gương mặt nhuận hồng cùng mắt to rực rỡ lấp lánh tràn đầy phong tình của nàng có thể trêu chọc không ít người đến đây. Không cho uống, Tống Điềm liền đánh chủ ý tới ban nhạc đang biểu diễn, may mắn là người quen của ông chủ, bằng không nhất định sẽ đem cả dàn nhạc dọa chạy, cũng may mắn người tới nơi này đều quy quy củ củ, ban nhạc lại ở một nơi tương đối tối, khách đến chỉ nghĩ là thay đổi ca sĩ, hơn nữa giọng hát cũng tốt hơn mà thôi, không có đem tầm mắt đặt lại đây.

Tống Điềm hát《 Em thích 》, thanh âm nàng ngọt ngào, đặc biệt sau khi có men vào, càng theem mềm mềm mại mại, một bài tình ca tình ý miên man tươi mát bị nàng hát diễn đến hết sức ôn nhu triền miên.

Dưới bóng đèn mờ nhạt, Tống Điềm ngồi trên ghế cao, tay đỡ microphone, đôi mắt cuồn cuộn ánh sao đêm lộng lẫy, tản mát ra mị lực phái nữ nồng đậm trí mạng. Trong đôi mắt giờ khác này, nương theo tình ca mà tản mát ra tình yêu ôn nhu triền miên, mà đôi mắt tràn ngập tình yêu này, chỉ nhìn duy nhất một người, A Đức.

Người xem duy nhất A Đức, bị đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú, phảng phất bị hạ chú, vô pháp cử động nửa phần, hắn bình tĩnh đứng đó, mắt nhìn Tống Điềm, thẳng đến khi ca khúc kết thúc, thẳng đến khi tinh linh thánh ca bướng bỉnh nhảy đến trước mặt mà chớp mắt với hắn, thẳng đến khi thật lâu thật lâu, thật lâu thật lâu về sau, đôi mắt tràn ngập tình ý triền miên kia, cô gái da trắng môi đỏ vũ mị lại thanh thuần đứng dưới ánh đèn mờ nhạt kia, đều sống động xuất hiện ở trước mắt hắn, trong đầu, trong lòng, cùng trong giấc mơ của hắn.

Tống Điềm tung tăng nhảy nhót đi đến trước mặt A Đức, phe phẩy cánh tay hắn, “A Đức, A Đức, tôi hát so với bản gốc dễ nghe hơn đúng không!?” Dứt lời liền nũng nịu nhìn hắn, rất có dáng vẻ chỉ hắn nói chữ “không” liền sẽ đem cánh tay thả ra.

“Ừm, cô hát hay nhất.” Giơ tay, như anh trai vuốt nhẹ lại mái tóc dài mượt mà đen bóng của nàng, hắn nhìn người trước mặt bởi vì lời nói của mình mà tràn ra lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa, nhịn xuống suy nghĩ muốn xoa xoa khuôn mặt hồng nhuận trắng nõn mềm mại của nàng, ân nhẫn nội tâm đang cuồn cuộn tràn đầy tình yêu ngập trời.

“Chúng ta đi thôi! Tôi muốn đi tới bờ biển! Tôi muốn nhặt vỏ sò, tôi muốn đạp sóng, ta muốn bơi lội, tôi phải làm một chú cá vui vẻ! Ha ha!” Vừa nói, nàng vừa gấp không chờ nổi lôi kéo cánh tay A Đức đi ra ngoài.

Trên xe máy, không giống với sợ hãi khẩn trương mà nắm chặt quần áo A Đức, Tống Điềm ngồi ở ghế sau, giơ cao tay lên hát vang ca khúc lắc tới lắc lui, làm hại A Đức gắt gao nắm chặt tay lái ổn định đầu xe nhưng chiếc xe vẫn là không ngừng chạy theo hình chữ S. May mắn đêm đã khuya, xe cộ trên đường cực ít, bằng không A Đức khẳng định sẽ dừng lại, để nàng điên đủ rồi mới lại xuất phát.

“Oa, tôi thích cứ như vậy ở bên cạnh anh, nga, tôi thích cảm giác không cần chú thời gian, không cần chú phương hướng ~~~”

“Biển! Bãi biển! Bãi biển! Đạp gió! Đạp sóng! Đạp nước.”

Cứ như vậy, Tống Điềm với cảm xúc tăng vọt cùng A Đức bất đắc dĩ phóng túng nàng điên cuồng dọc theo đường đi rốt cuộc cũng tới bờ biển.

“Nga ~~~~~~~~~~~~~~~~~ biển rộng thân ái tôi tới rồi ~~~~~~~~~!”

Vừa mới đỗ xe đàng hoàng, A Đức quay đầu lại nhìn thấy Tống Điềm thế nhưng thẳng tắp chạy về phía trong biển, sợ tới mức chìa khóa xe đều không rút, cất bước liền chạy theo đem nàng kéo trở lại.

“Tống Tống, chúng ta không có mang đồ bơi cùng các thiết bị bảo hộ, hơn nữa trời tối đen như vậy, cô xuống biển rất nguy hiểm!” Thật vất vả kéo lại Tống Điềm như con ngựa hoang thoát cương, A Đức vội vàng cùng nàng nói đạo lý, “Chúng ta đợi hôm nào mang theo đồ lại xuống nước được không!”

“Không được không được không được! Tôi phải làm một chú cá vui sướиɠ!” Nói một phen liền nhấc váy lên phải cởi, A Đức mồ hôi lạnh đều toát ra, vội vàng bắt hai tay nàng, “Được được, chúng ta đã là cá nhỏ rồi, giờ mình bơi tới bên bờ xem ánh trăng, cô nhìn xem đêm nay trăng thật đẹp!”

Tống Điềm nghe vậy, ngẩng đầu nhìn mặt trăng tròn tròn, nó ở trời cao, phát ra ngân quang nhu hòa. Ánh trăng thanh huy như đám sương bao phủ toàn bộ bờ cát, bao phủ đôi nam nữ trên bờ, như mộng như ảo, tiếng ca của sóng biển cách đó không xa truyền đến, gió biển ban đêm không nhanh không chậm ôn nhu nhẹ vỗ về gương mặt cùng vạt áo hai người.

Tống Điềm dần dần an tĩnh lại, nàng chậm rãi ngồi ở trên bãi cát, đôi tay ôm đầu gối ngửa đầu nhìn ánh trăng, bên người A Đức cũng ngồi xuống theo, hai người lẳng lặng nhìn ánh trăng.

Thật lâu sau, “A Đức, hôm nay tôi rất khổ sở, tôi mới phát hiện người ta thích nguyên lai đã có gia đình, tôi rất khổ sở, anh ta thế nhưng, còn nói với tôi, muốn tôi làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn.” Dừng một chút, nàng tiếp tục sâu kín nói: “Kỳ thật điều tôi càng khổ sở hơn chính là, tôi thế nhưng đυ.ng tới tra nam trong truyền thuyết, ánh mắt tôi thật là kém cỏi! Không thể tha thứ! A Đức, anh nói cho tôi biết có phải đàn ông xấu đều hấp dẫn phái nữ không?”

A Đức lẳng lặng nghe nàng nói xong, cũng đoán được tám phần nguyên nhân khổ sở của nàng hôm nay, “Không cần buồn, cô là một cô gái tốt, trời cao sẽ giúp cô, bởi vì cô đáng giá những điều tốt nhất. Xem này, ông trời hôm nay liền giúp cô nhận rõ tên đàn ông đểu này, cô hẳn là nên cao hứng mới đúng.” A Đức quay đầu, nhìn khóe mắt Tống Điềm thấm ra một chút ánh nước, tay liền không tự chủ được với qua, ôn nhu giúp nàng lau đi. “Tống Tống khẳng định sẽ gặp được người càng tốt hơn.”

Không muốn nhìn nàng đau khổ, chỉ cần nàng có thể vui sướиɠ hạnh phúc, là được.

Tống Điềm nhìn A Đức, ánh mắt hắn ôn nhu làm nàng cảm thấy thực tin tưởng, thực an bình, thanh âm trầm ổn cùng lời nói của hắn phảng phất như có ma thuật, làm nàng tin tưởng vững chắc, nàng sẽ gặp được người càng tốt hơn.

“A, a a ngô, thật lớn, nga…",

“Thích sao, chim lớn của anh ăn ngon chứ……”

“Yêu anh muốn chết, nhanh lên, làm đâm em…, dùng sức, nga!”

Bờ biển yên lặng, gió biển không biết từ góc nào mang đến âm thanh nam nữ tình cảm mãnh liệt đánh dã chiến tạo thành hiện trường phát sóng trực tiếp, đánh vỡ bầu không khí ấm áp vừa mới xuất hiện của cặp đôi khác đang nhìn nhau.

A Đức thập phần xấu hổ, cúi đầu, tay chân cũng không biết để chỗ nào, mà Tống Điềm thì đang che lại bờ môi thiếu chút nữa cười ầm ra tiếng, làm người nam kia không biết làm sao rón ra rón rén chạy đi, mãi đến khi người ta chạy xa, Tống Điềm mới cong bụng cong eo cười, A Đức đỏ tới mang tai, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tống Điềm cười như điên.

Trên đường trở về, Tống Điềm phát hiện ven đường có rất nhiều ô tô đang dừng lại làm động tác nhập nhô khiêu vũ, sau đó mới phát hiện bộ dáng A Đức đỏ mặt tía tai, lại cười ầm một trận, vì thế, dọc theo đường đi tiếng cười của nàng cùng tiếng động cơ moto đã làm kinh động vô số đôi uyên ương.

“Cảm ơn anh, A Đức, tôi không sao nữa rồi, cảm ơn anh đêm nay đã bầu bạn với tôi!” Trước cửa phòng, Tống Điềm nhẹ nhàng ôm A Đức, “Ngày mai tôi sẽ lại là một thiếu nữ xinh đẹp vô địch sức sống tràn đầy!” Dứt lời chính nàng cũng cảm thấy buồn cười, vội vàng nói ngủ ngon rồi vào phòng.

“Ngủ ngon, Tống Tống.”

===========