“Cúi chào!”
Tại một đỉnh núi hoang vu cách căn cứ Thục Trung theo hướng Tây Nam hai mươi km, một lượng lớn nhân công đã mở ra viên khu yên bình, bên hông viên khu tọa lạc một đống vật kiến trúc màu xám có hình dạng như quân cờ, trong đó một tòa đầy những mộ bia cao ngất, trên có đề mấy chữ “Nghĩa trang công cộng kỉ niệm chiến sĩ”, nét chữ hùng hồn hữu lực, thiết họa ngân câu[1], khiến người xem không khỏi sinh ra lòng dạ chí khí ngút trời. Phía xa viên khu, là từng hàng từng hàng mộ bia với hình thức thống nhất có khắc tên những người lính đánh thuê hy sinh.
Giờ phút này, bên trong viên khu là mấy trăm người lính đánh thuê mặc quân phục chỉnh tề đang sắp hàng, động tác nhất trí đứng nghiêm hành quân lễ, bi ai kính chào với những lính đánh thuê đã hy sinh khi lần biến dị thứ hai xảy ra.
Sau đó là cử hành nghi thức truy phong lính đánh thuê cấp bậc Ưu tú, Tống Điềm trước đó đã xếp vào hàng ngũ lính đánh thuê Tiêm Đao với 12 phiên đội liền đại biểu cho liên đội lính đánh thuê dự bị, cùng đại biểu liên đội khác bước ra khỏi hàng tiếp nhận huân chương truy phong.
Sau buổi lễ ba ngày, Thục Trung căn cứ lần đầu tiên long trọng cử hành nghi thức ban danh hiệu lính đánh thuê Ưu tú, Tống Điềm lại một lần đứng ở trên đài, bất quá lần này không phải đại biểu người khác, mà là chính nàng trong buổi kiểm tra tư cách của lính đánh thuê dự bị biểu hiện xuất sắc, quân bộ quyết định trao tặng này huân chương Ưu tú để cổ vũ. Đây là lần đầu tiên có lính đánh thuê dự bị đạt được cái huân chương này! Dưới ánh mắt chứng kiến của hơn vạn lính đánh thuê tại hiện trường, Tống Điềm lên đài tiếp nhận huân chương.
Trên đài lãnh thưởng, giữa một đống nam lính đánh thuê thân cường thể tráng, duy nhất Tống Điềm nhỏ xinh là phái nữ lại một chút cũng không thua khí tràng, ngược lại trở thành tiêu điểm khiến người chú ý nhất toàn trường.
Khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một cổ anh khí, quang thải chiếu người, anh tư táp sảng[2]; một thân quân trang màu lục dành riêng cho các buổi lễ trang trong được cắt may vừa vặn, phụ trợ ra dáng ngưởi lả lướt hấp dẫn ngạo nhân, một đôi chân ngọc thon dài cân xứng từ phần váy ôm trọn bờ mông kéo dài đến đôi giày cao gót đen, cả người tản ra khí chất kiều mị lại thanh lãnh, làm người khác không tự chủ được đem ánh mắt trói chặt ở trên người nàng, chỉ sợ bỏ qua nhất cử nhất động, từng ánh mắt nụ cười của nang.
Nhóm lính đánh thuê dưới đài sôi nổi hỏi thăm lai lịch Tống Điềm, một ít đồng đội cùng thuộc liên đội lính đánh thuê dự bị với Tống Điềm liền tự hào đem sự tích anh dũng của nàng sinh động như thật thông báo khắp nơi. Từ đó về sau, tiếng tăm Tống Điềm nhất thời được truyền bá xa rộng, hơn nữa, một đoạn thời gian rất dài sau này, ở Thục Trung căn cứ, thậm chí là cả căn cứ lính đánh thuê khác, các ngõ ngách đều có thể nghe được danh tiếng này, hoặc là việc lấy được thành tích đứng đầu, hoặc là việc dẫn dắt đội ngũ hoàn thành một nhiệm vụ cấp siêu S cực kỳ khó khăn, hai chữ Tống Điềm dần dần trở thành sự ngưỡng mộ tồn tại như núi cao của binh đoàn lính đánh thuê Tiêm Đao, đương nhiên, đây là điều sau này.
Cách lần biến dị thứ hai đã qua hơn một năm, Tống Điềm cũng dần dần trở nên càng bận rộn, thường thường đi theo đội ngũ, vừa đi chính là mười ngày nửa tháng, mỗi lần làm nhiệm vụ trở về, nếu trùng hợp Tả Liệt cũng ở căn cứ, nhất định sẽ bị Tả Liệt bắt lấy giam cầm mấy ngày không thấy người. Các đồng đội đối với việc này cũng dần dần tập mãi thành thói quen, đều biết Tống Điềm có bạn trai với hậu trường mạnh mẽ bá chiếm dục mười phần, những binh lính đối với đóa hoa trong quân này hoặc nhiều hoặc ít tồn tại tâm tư kiều diễm đều phải này chôn sâu đáy lòng, có thể làm đồng đội hoặc thậm chí chỉ là từ xa xem liền cảm thấy mỹ mãn tự hào.
Giờ phút này ở sân bay quân dụng, trong cabin kín bưng vang lên từng trận âm thanh làm người mặt đỏ tim đập.
“A…… Ân a…… Quá nhanh, ân……”
Tống Điềm trần trụi cả người phập phập phồng phồng, cự căn sưng to đỏ đậm lần lượt ở nữ huyệt ướt nóng nhỏ hẹp xâm nhập tận gốc, lúc cả cây được kéo ra, âm thanh khi mật dịch bị quấy đảo, động tĩnh khi thân thể kịch liệt vận động cùng hỗn hợp tiếng thở dốc rêи ɾỉ của hai người vang vọng trong cabin trống trải.
Chân tâm Tống Điềm thừa nhận lực va chạm khi nam nhân hẹp mông đâm vào, chân tâm bị đánh đến sưng đỏ một mảnh, thịt hạch nhỏ sung huyết no căng dán sát da thịt khi bị mạnh mẽ đè dẹp lép, lông tóc nam nhân thô cứng chà sát vào hoa hạch đang đứng thẳng, tiểu hoa huyệt mềm mại cũng bị cự vật lôi kéo ra ngoài.
Ở bên trong cabin có một bộ bàn ghế cố định với hai chiếc ghế dựa mặt đối mặt, Tả Liệt ngồi ở chính giữa một chiếc ghế, thân trên quân trang vẫn hoàn chỉnh, quần lính dưới hạ thân đã cởi đến cẳng chân, trên mặt đất rơi rụng những món quân trang cùng màu dành cho nữ. Nam nhân nâng bờ mông vểnh của nữ nhân ngồi ở trên đùi hắn, giúp đỡ nữ nhân cả người trần trụi không ngừng nhanh chóng phập phồng, thời điểm mỗi khi thân thể người phụ nữ rơi xuống đều làm cự thú đỉnh tiến vào chỗ sâu hơi nhô lên bên trong mật huyệt, người phụ nữ liền sẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái lại khó nhịn, thân thể hơi hơi run rẩy sau đó tiết ra càng đầy đủ mật dịch, mật dịch ấm áp tưới ướt qυყ đầυ tập trung dây thần kinh cảm quan phong phú, phản ứng của Tống Điềm cùng với kinh nghiệm thực chiến trong quá khứ nói cho nam nhân biết đây là điểm mẫn cảm trong cơ thể nàng, cho nên mỗi lần đều dùng sức lực mạnh mẽ đâm thọc.
“A, sâu quá! Người xấu, đừng chọc nơi đó, a ~ em không được!!”
Thanh âm oán giận của người phụ nữ vũ mị kiều nhu đến phảng phất có thể chảy ra nước, phản ứng thân thể lại cùng lời nói không nhất trí! Mông vểnh nâng lên cố ý dùng toàn lực đánh xuống, thịt non bên trong tiểu huyệt giảo hoạt gắt gao cắn chặt cự vật, chọc cho Tả Liệt càng thêm nảy sinh ác độc mà hướng tới chỗ sâu bên trong phát động công kích.
“Ân, tiểu dã miêu, kẹp thật thoải mái, quá sung sướиɠ!”
Tống Điềm ngửa cao cổ, cả người trần trụi mồ hôi thơm đầm đìa mà khóa ngồi trên người nam nhân, tay nắm chặt quân trang của Tả Liệt, nghênh đón từng đợt kɧoáı ©ảʍ không ngừng tích lũy dưới thân, thẳng đến khi cẳng chân căng cứng duỗi thẳng, toàn thân rùng mình mà leo lên cao trào. Vừa mới hoàn thành xong nhiệm vụ trở về, mới đáp phi cơ, đã bị người đàn ông chờ đã lâu ở nơi này dụ dỗ lột đồ đi thẳng vào chủ đề, Tống Điềm đắm chìm trong dư vị cao trào mệt đến cả người vô lực tùy ý nam nhân ôm lấy eo mình tiếp tục thọc vào rút ra.
Giờ khắc này nhìn người phụ nữ khi đạt cao trào toàn thân gợi cảm kiều diễm, ngực cao ngất bị che kín từng vết hồng ngân mỹ lệ đang nảy lên từng tầng lại từng tầng sóng nhũ, một tuyệt sắc thế gian thế mà lại là thuộc về chính hắn! Đáy mắt Tả Liệt ẩn chứa quyến luyến thật sâu, hắn lập tức phải bay đến phía Đông căn cứ. Thế cục hện nay, nếu không đánh đòn phủ đầu, sớm ngày thống nhất thế lực tứ phương, nếu lại kéo dài mấy năm, các thế lực cát cứ một khi củng cố, con đường thống nhất sẽ càng xa xôi càng khó khăn, quốc gia cũng vô pháp trở nên cường đại, kinh tế vô pháp trùng kiến, mọi người liền vô pháp an cư lập nghiệp.
“Tống Điềm, em có muốn xuất ngũ không?”. Những lời này hắn nói không nên lời, tuy rằng hắn vô cùng kiêu ngạo cùng tự hào nhìn con mèo hoang nhỏ của mình đi từng bước một rồi nở rộ tràn đấy ánh sáng cùng nhiệt huyệt trong đội ngũ lính đánh thuê toàn giống đực, tuy rằng hắn không ngừng nói với chính mình đó là mèo hoang nhỏ đã đi đúng con đường nàng chọn, nhưng, đáy lòng hắn trước sau đều chỉ nghĩ rằng muốn đem nàng giấu ở địa phương chỉ có mình hắn, để trong thế giới của nàng chỉ có một người là hắn, trong mắt trong tâm đều là hắn! Hắn ghen ghét mỗi một ánh mắt ái mộ cùng thưởng thức hướng tới nàng, lo lắng tiểu dã miêu sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn so với hắn, sợ hãi nàng lúc thực hiện nhiệm vụ sẽ bị thương cũng như phải chịu ủy khuất, sợ hãi……
Hung hăng cắn một ngụm lên làn da đỏ bừng không ngừng đong đưa trước mắt, Tả Liệt nhắm mắt lại không suy nghĩ nữa, chuyên tâm hưởng thụ thời gian hai người trộm tới trước mắt này.
“Ngô… Đau!”, Thanh âm kháng nghị của Tống Điềm mang theo nồng đậm thoả mãn cùng lười biếng, khiến nam nhân nghe được đang cau mày đỉnh đến tận cùng, lại tiếp tục đỉnh thêm mấy chục cái bằng lực đạo mạnh nhất, hắn cảm giác ý muốn xuất tinh dâng lên, bản thân thực mau liền sẽ lại lần nữa bước lên cao trào, hắn hôn lấy đôi môi đỏ của Tống Điềm, nuốt câu “Anh yêu em” vào lòng, ôm Tống Điềm phun ra bạch dịch nóng rực ở sâu trong cơ thể nàng.
5 năm sau, sân bay quân dụng của Thục Trung căn cứ.
Tống Điềm tháo mũ giáp xuống, tháo trang bị cố định nhảy xuống chiến cơ, đem mũ giáp trong tay giao cho đội phó Cát Thụy Linh bên cạnh. Ánh hoàng hôn chiếu lên người nàng, mấy năm tôi luyện trong quân khiến Tống Điềm càng thêm mị lực, càng thêm đại khí, trầm ổn, một đầu tóc ngắn mềm mại, đôi môi đỏ tươi no đủ, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt vừa thanh lãnh lại vừa mị người, gương mặt vốn đã kiều diễm tuyệt mỹ nay lại tăng thêm vài tia phong vận thành thục, một thân đồ tác chiến phi hành bó sát người bao trọn lấy dáng người điệu yểu cao gần 1m7, hai chân thon dài tuyệt đẹp, mông vểnh đầy đặn mượt mà, cùng với cặp ngực no đủ cao ngất, sống động tỏa ra mùi vị của một vưu vật nóng bỏng, làm người không thể dời mắt, nếu không phải e ngại khí chất nghiêm túc thanh lãnh cùng với những hột sao hàng thật giá thật trên vai của nàng, lính đánh thuê đi ngang qua khẳng định sẽ huýt sáo.
“Hư ——” một tiếng huýt sáo vừa dài vừa vang dội tiếng vang lên, đem lực chú ý của mọi người xung quanh sân bay đều hấp dẫn lại, tất cả đều muốn nhìn một chút là ai to gan như vậy không sợ chết đùa giỡn Tống thượng úy tôn kính của chúng ta.
Tống Điềm cũng thập phần tò mò nhìn qua, ngược sáng, nàng nhìn thấy một đội ngũ hơn trăm người lính đánh thuê đang từ xa chạy tới, nàng nhận ra được người dẫn đầu, là đội phó Dương Kiến Lâm của Tả Liệt. Nàng có điểm kỳ quái, lúc này hắn lãnh người chạy tới đây làm gì vậy? Chẳng lẽ lại có nhiệm vụ khẩn cấp? Sẽ không mà, nàng như thế nào đã nghe nói qua đâu?
Nghĩ như vậy, đội ngũ đang tốc chạy kia liền dừng lại ở cách đó không xa trước mặt nàng, “Bá” một cái hướng nàng hành quân lễ, ngay sau đó buông tay, mấy lính đánh thuê xếp phía trước ngồi xổm xuống hoặc nửa ngồi xổm, đội ngũ từ thấp đến cao đứng yên tạo thành hình thang, sau đó mỗi người không biết từ nơi nào lấy ra một khối vuông lớn cỡ trái bóng rổ giơ lên, tổ hợp lại tạo thành ba chữ, “Tiểu dã miêu”.
Đầu Tống Điềm “Oanh” một tiếng, giống như dự cảm được cái gì đó, không thể tin nổi mở to hai mắt mà nhìn.
Lúc này, giữa không trung xuất hiện mấy chiếc phi cơ chiến đấu được trang trí trái tim diễu hành, tiếng nổ từ trên cao vang lên, phun ra sương khói bảy màu, thời điểm đồ án của bọn họ tới gần Tống Điềm liền sắp hàng biến hóa ra ba hình, phía cuối mỗi cái phi cơ hình trái tim đều thả ra một tấm vải đỏ có viết chữ, tổ hợp lại chính là ba chữ “Cưới, anh, nhé”!
Tống Điềm cảm giác hốc mắt có điểm cay, quay đầu lại nhìn nam nhân chậm rãi bước ra từ giữa hàng chữ “Tiểu dã miêu” đến gần, trong tay cầm một bó hoa hồng trân quý do cơ sở sản xuất, nửa quỳ ở trước mặt nàng, ánh mắt thâm tình khóa chặt gương mặt của nàng, biểu tình của nàng, đôi mắt của nàng.
“Tống Điềm, anh yêu em, cưới anh nhé!” Giọng nói trầm thấp của Tả Liệt chứa đầy tình yêu vô hạn cùng sự kiên định vô cùng, trên mặt trước sau mỉm cười, hướng về phía Tống Điềm tản mát ra mị lực nam tính mê người. Chỉ có chính hắn biết, kỳ thật đáy lòng hắn là một mảnh thấp thỏm!
Đội ngũ phía sau đúng lúc biến hóa động tác, “Tiểu dã miêu” đổi thành ba chữ “Cưới anh ấy”, chiến cơ trên đỉnh đầu bay vòng quanh, người chung quanh đều mỉm cười, mắt tỏa sáng nhìn đôi tình lữ xuất sắc này, yên lặng chứng kiến một màn cầu hôn với nhân số đông đảo cùng công cụ đặc thù khó gặp này!
Tống Điềm nhìn người đàn ông tuấn dật đang quỳ gối trước mặt mình dụng tâm cầu hôn, chiều chuộng nàng như thế, xuất sắc như thế, đối với nàng tình sâu vô bờ như thế, nàng còn có gì lý do mà cự tuyệt đâu?
Gật gật đầu, nàng nói: “Em đồng ý!” Mặc cho nàng đã tận lực áp chế tâm tình kích động, nhưng nước mắt theo động tác gật đầu rơi xuống cùng thanh âm cất giấu run rẩy nhè nhẹ đã bán đứng nàng.
Vươn tay tiếp nhận hoa hồng trong tay Tả Liệt, đem người kéo tới, ai biết được nam nhân thế mà thuận thế dùng sức đem nàng kéo vào trong lòng ngực mình, in dấu môi của hắn lên đôi môi đỏ kiều diễm kia, ấn ký người này thuộc về hắn!
Tiếng còi, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, âm thanh ồn ào nhốn nháo… Tống Điềm hết thảy đều không nghe được, chỉ nghe được thanh âm đã lâu của hệ thống: Lưu lại tạo hình cùng tình cảm của nhân vật, ký chủ quay về.
==============
Lời của tác giả khum phải lời editor: không biết kết thúc như vậy có điểm hấp tấp hay không nừa? Mời mọi người nhận xét để Quả Quả cải thiện mạch văn! Quả Quả sẽ tiếp tục nỗ lực viết! Chuyện xưa thứ nhất đã kết thúc! Cầu tiểu thiên sứ dùng sức comment cùng donate thưởng ~(☆_☆).
[1] Ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc.
[2] Anh tư táp sảng: ( yīng zī sà shuǎng ): Nói về nam nhân có tinh khí, thần thái phi dương; tư thái anh dũng uy phong. Cũng có thể chỉ nữ tử thần thái bốn phía, tinh thần toả sáng; khí chất anh tư táp sảng. Thuộc về nam nữ thông dụng từ ngữ (Dẫn từ nhà Thư Tình Hiên trên Fb).