Ta Ở Niên Đại Văn Bày Quán

Chương 18

Trong túi, quần áo vẫn còn vài bộ, ba mẹ một lần mua cho Tống Lê mấy bộ liền, chất liệu và kiểu dáng đều không tôi, nhất định không rẻ chút nào.

Tống Lê rất thích thú, ở trong sân xoay vài vòng, Tống Diệu Quốc cùng Vương Thải Hà đều khen không dứt miệng!

“Con gái ta chính là xinh đẹp!”

“Váy này đẹp, lần tới ba lại đến cửa hàng bọn họ chọn mua!”

Mấy năm nay, không khí trong nhà họ Tống luôn mang theo một ít quái dị rất trầm trọng, từ hôm qua Tống Lê trở về, giống như biến cái nhà này trở thành một mái ấm thoải mái.

Tống Diệu Quốc cùng Vương Thải Hà một bên cười, một bên uống trà hoa cúc, đều không chú ý tới sắc mặt của mình càng ngày càng hồng nhuận, trên người cũng cảm giác càng ngày càng nhẹ nhàng, tự tại, so với người khác ăn một năm đồ bổ còn tốt hơn đâu!

Vì cảm ơn ba mẹ, Tống Lê tính toán giữa trưa sẽ làm một bàn đồ ăn ngon.

Cô trước tiên đi nấu một nồi cơm. Nồi cơm này có cách nấu khác với cách nấu cơm thông thường. Bên trong nồi Tống Lê bỏ thêm một chút lá sen, khi cơm được nấu lên sẽ mang theo một tầng màu xanh nhạt, từng hạt cơm giống như hạt ngọc. Đến khi ăn lên, mùi hương thanh mát của lá sen sẽ làm cho cơm càng thêm ngon miệng.

Rồi sau đó cô đem thịt thăn Tống Diệu Quốc mua về đi rửa sạch, cắt thành từng mảnh. Sau đó dùng sống dao gõ mỏng từng mảnh từng mảnh thịt này. Các sợi thịt bên trong liền bị đánh gãy, làm như vậy lát thịt sẽ càng tươi mới ngon miệng.

Hành, gừng, tỏi, rau xanh, đều được rửa sạch để trong rổ cho ráo nước. Cô dùng trứng gà cho vào các miếng thịt, thêm bột, muối, tiêu xay, trộn đều rồi ướp một lúc.

Dầu trong chảo đã được nun nóng, ớt khô cùng hoa tiêu được cho vào, cả chảo dầu giống như được thổi bùng lên. Mùi hương rất nhanh bay ra, rồi sau đó Tống Lê đổ chút nước tương tạo thành nước sốt sệt sệt. Lá cải trắng, đậu giá, hành, gừng, tỏi còn có cả nấm, tiêu xay, đều được thả vào. Khi mọi thứ trong chảo được đảo ngấm chút nước tương, lúc này cô mới cho một ít nước trắng vừa phải. Sau khi cho nước vào, những mảnh thịt được ướp mềm kia liền được Tống Lê cho vào nấu chín.

Canh thịt được nấu chín tới, được múc ra, phía trên Tống Lê để một ít ớt cay cùng hạt tiêu, dùng dầu nóng xối lên trên, một tiếng xèo kéo ra. Món ăn vừa thơm vừa đẹp mắt.

Vương Thải Hà cùng Tống Diệu Quốc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm từng động tác của Tống Lê. Trong lòng từng người đều đang tự nói, đã sống hơn nửa đời người, bọn họ món gì mà chẳng ăn qua, thấy qua, không được để mất mặt trước con gái. Nhưng một bên bọn họ lại nhịn không được mà nuốt nước miếng!

Cô vợ của nhà làm xây dựng sống ở cách vách, rốt cuộc nhịn không được dò đầu qua tường hỏi : “Thải Hà, Thải Hà, nhà cô nấu gì, sao thơm như vậy!!”

Vương Thải Hà cũng hỏi: “Tiểu Lê, này, đây là món gì?”

Tống Lê cười tủm tỉm đem một chậu thịt xối mỡ hồng hồng diễm diễm thơm ngào ngạt làm cho người chảy nước miếng dài ba thước, để trên bàn nhỏ ở trong sân : “Ba mẹ, đây là thịt xối mỡ, rất thích hợp ăn với cơm!”