Chu Xuân Hà cứ kiêu ngạo đi, hiện tại có bao nhiêu kiêu ngạo, sau này sẽ có bao nhiêu chật vật.
Nhan Tư Tư từ trước đến nay không phải kiểu người sẽ để cho người khác bắt nạt, sống lại càng thêm tùy ý, không thèm để ý uy hϊếp của Chu Xuân Hà.
“Đại Sơn , anh cẩn thận nhìn diện mạo Cẩu Thặng, không giống anh, cũng không giống Chu Xuân Hà. Anh không nghi ngờ thằng nhóc là con của kẻ khác à? Ôi chao... tôi hơi nói nhiều thì phải nhỉ?”
Vương Đại Sơn mở to hai mắt, miệng cũng hơi mở ra, không thể tin vặn vẹo cổnhìn về phía Chu Xuân Hà.
Chu Xuân Hà cố gắng duy trì sự bình tĩnh bên ngoài, đôi mắt lóe lên, bán đứng sự chột dạ của cô ta.
“Đại, Đại Sơn, anh đừng nghe cô ta nói bậy. Lúc tôi gả cho anh vẫn là con gái, mấy năm nay ngoại trừ anh ra, tôi còn không đến gần người đàn ông khác.
Cẩu Thặng bên cạnh, nghiêm túc nhìn cha mình, lại nhìn mẹ mình, phát hiện thật sự không giống mình.
“Cha mẹ, hai người cũng không giống con, có phải con được nhặt từ đâu không? Mẹ, cha mẹ ruột con ở đâu, nhà bọn họ có thịt ăn sao?”
Chu Xuân Hà:...
Vương Đại Sơn: ??
Ngay cả đứa bé cũng nhìn ra bọn họ không giống, đó chính là thật không giống.
“Chu Xuân Hà, cô còn có gì để nói? Cẩu Thặng là con của thằng nào?”
Chuyện bí mật như vậy, Chu Xuân Hà không tin Nhan Tư Tư thật sự biết, chỉ cho rằng cô ta nhìn ra tướng mạo có chỗ khác nhau, mèo mù đυ.ng phải chuột chết.
“Đại Sơn, sao tôi biết chứ? Có khi là lúc đẻ con, người khác đánh tráo đứa bé lấy con cái của chúng tôi?”
Nhan Tư Tư nhai nuốt sủi cảo trong miệng, tao nhã trợn trắng mắt.
“Chu Xuân Hà cô nói dối cũng phải suy nghĩ thực tế được không? Lúc cô sinh Cẩu Thặng là ở nhà đấy, người ta có thể đến nhà cô đánh tráo đứa bé chắc? Đổi lại con trai của cô có thể làm lãnh đạo hay sao?”
Kiếp trước Nhan Tư Tư biết Chu Xuân Hà đi huyện thành tìm Tô Tinh Vãn, lúc đó Chu Xuân Hà muốn lấy thêm chút tiền từ trong tay Tô Tinh Vãn, Tô Tinh Vãn liền lấy thân Cẩu Thặng để uy hϊếp, không cho cô ta thêm một xu nào.
“Anh Đại Sơn, lúc anh đến thôn Thanh Hà nhà mẹ đẻ Chu Xuân Hà ấy, không thấy người nào trông giống Cẩu Thặng sao? Suy nghĩ kỹ đi, chắc chắn anh đã gặp rồi.”
“Chu Xuân Hà đừng biện minh nữa, là Tô Tinh Vãn nói cho tôi biết. Cô thực sự nghĩ tiền của cô ta dễ kiếm như vậy sao? Người ta đang coi cô như đứa đần thì có.”
Vương Đại Sơn nhìn chằm chằm mặt Cẩu Thặng, càng nhìn càng thấy quen, giống như có thứ gì đó muốn từ trong đầu hắn ta phá đất mà ra.
Chu Xuân Hà đối diện hắn ta sắc mặt có chút tái nhợt.
Cẩu Thặng không phải chuyện của con trai Vương Đại Sơn, ban đầu chỉ có cô ta và cha ruột Cẩu Thặng biết, sau đó vì lấy được tín nhiệm của Tô Tinh Vãn, lấy được tiền từ Tô Tinh Vãn, cô ta đã tiết lộ chuyện này cho Tô Tinh Vãn, làm thành ý hợp tác với cô ta.
Chu Xuân Hà thật sự không ngờ rằng, cô ta còn chưa phản bội Tô Tinh Vãn, Tô Tinh Vãn sẽ phản bội trước.
Thấy Vương Đại Sơn nửa ngày nghĩ không ra, Nhan Tư Tư có chút không nói nên lời.
“Đại Sơn, người đàn ông của em họ vợ anh trông như thế nào? Hắn ta và vợ anh từng yêu đương với nhau, không ai nói cho anh biết sao?”
Nhìn cái bát rỗng trong tay, Nhan Tư Tư cũng muốn hóng kết quả, dù sao cô cũng muốn xử lý Chu Xuân Hà chùy, muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Chu Xuân Hà và Tô Tinh Vãn.