Trẫm Mang Thai, Ai Làm?

Chương 2: Tìm chết

"Trước đó, ta muốn nói cho ngươi một chuyện từ tận đáy lòng." Nguyên Tiêu sợ hãi nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm.

“Ta với ngươi thì có gì để nói?” Ánh mắt Thạch Đồ quét qua cơ thể Nguyên Tiêu, nghiên cứu thật kỹ tiến trình lột da.

Nguyên Tiêu sợ hãi run rẩy, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, đôi mắt ươn ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cố gắng duy trì tôn nghiêm vua của một nước. Cũng giống như người trên thảm đỏ không trang trọng lịch sự bị người ta khạc nhổ, cô cảm thấy chỉ cần cư xử đủ tốt thì mình cũng nên được tôn trọng.

Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là tư thái của cô đã ổn định hơn chút thì ánh mắt muốn gϊếŧ chết cô của Sư Đồ lại càng rõ ràng hơn, thậm chí cô còn thấy hắn hưng phấn hơn trước một chút.

Chết tiệt.

"Ngươi không thắc mắc tại sao ta lại làm vậy với ngươi sao? Rõ ràng chúng ta đã từng thân thiết như huynh đệ."

“Ồ, ngươi nói thử xem nào.” Thạch Đồ rõ ràng không có hứng thú với những gì cô nói chỉ nhìn chằm chằm vào da thịt cô và liếʍ khóe miệng mình.

Nguyên Tiêu cảm thấy giống như miếng thịt trên cổ mình bị liếʍ.

“Bởi vì...” đôi mắt của Nguyên Tiêu đầy vẻ chân thành, cô thể hiện tất cả các kỹ năng diễn xuất tuyệt vời nhất trong mười năm làm việc ở giới giải trí của mình, “Ta… thích ngươi!”

Bùm. Một tia sét giáng xuống.

Khí tức kỳ quái từ mũi kiếm truyền đến cơ thể Thạch Đồ theo hướng ngược lại, hắn lập tức cứng đờ.

Nguyên Tiêu không ngừng nỗ lực, hơi cụp mắt xuống, lộ ra vẻ giễu cợt cùng thống khổ.

"Bởi vì ta thích ngươi nên ta cướp đi người phụ nữ ngươi yêu. Bởi vì ta cầu mà không được nên ta muốn dùng mọi cách hạ nhục ngươi, nhưng ta vẫn luôn giữ lại mạng của ngươi..."

Những lời này ngay cả bản thân kẻ nói dối là cô thiếu chút nữa cũng tin, hiển nhiên là tiểu Hoàng thượng ghen ghét Thạch Đồ.

Nguyên Tiêu lại ngẩng đầu lên, đúng lúc này một giọt nước mắt đắng chát từ khóe mắt cô rơi xuống. Nếu lúc này ông đạo diễn luôn chế giễu kỹ năng diễn xuất kém cỏi của cô mà ở đây chắc nhất định sẽ tán thưởng cô.

Cô cũng cảm thấy kỹ năng diễn xuất kém cỏi của mình trước đây hẳn là do diễn viên nam diễn chung với mình quá xấu, xây dựng không khí chưa đủ. Đối mặt với một mỹ nam như Thạch Đồ, nơi mà sự sống và cái chết đang bị đe dọa thì kỹ năng diễn xuất đẳng cấp cũng gói gọn trong tầm tay cô.

"Ta sai rồi, rất sai, sai đến không thể tha thứ, ngươi cứ gϊếŧ ta đi, ta đã chờ đợi giây phút này lâu rồi."

"Yêu mà không có được khiến ta phải chịu khổ nhiều năm như vậy, dù sao thì cuối cùng ta cũng sắp được giải thoát." Ngón tay trắng nõn đặt lên trên lưỡi kiếm, cô lau nước mắt rồi nhẹ nhàng mỉm cười.

Đau buồn nhưng lại xinh đẹp.

"Cuối cùng xin ngươi hãy đối xử thật tốt với Dao nhi. Mấy năm nay trong lòng nàng ấy chỉ có ngươi. Đừng phụ lòng với sự chờ đợi của nàng ấy.”

Hoàng hậu Tạ Dao đặt tay lên cửa, đang định mở cửa thì nghe được những lời này, trong lòng nàng đột nhiên giống như bị một kiếm xuyên tim khiến nàng cảm thấy đau nhói.

Những lần mà Nguyên Tiêu đối xử tốt với nàng lần lượt hiện lên trong tâm trí khiến nàng nảy sinh cảm giác tội lỗi.

Rõ ràng nàng đến để cười nhạo tên tiểu Hoàng thượng này, đến trả lại sự kiêu ngạo và ngang ngược cho hắn, đến để chà đạp hắn dưới chân và để nói cho hắn biết trong năm năm qua nàng đã phải chịu đựng biết bao đau khổ!

Nhưng kết quả lại thành ra thế này.

Nàng nhắm mắt lại, do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không mở cửa mà quay người bỏ đi.

Trong đại sảnh, Nguyên Tiêu và Thạch Đồ nhìn nhau, không khí ngưng trệ, cả đại sảnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Nguyên Tiêu nhắm mắt lại, thở dài, dùng ngón tay nắm mũi kiếm, kéo về phía cổ mình.

Ách, kiếm không di chuyển.

Thạch Đồ sắc mặt tái nhợt, đút kiếm vào vỏ, xoay người đi ra phía cửa.

Trong lúc nhất thời, hắn suýt chút nữa gϊếŧ chết Nguyên Tiêu tại chỗ. Nếu thật sự gϊếŧ tên đó chỉ bằng một kiếm thì những năm khổ cực mà hắn đã phải chịu đựng sẽ trở nên vô ích, không những thế trận chiến này cũng sẽ trở nên vô ích. Thạch Đồ muốn tra tấn hắn, làm nhục hắn, khiến hắn sống không bằng chết!

"Ta thích ngươi……"

Thạch Đồ rùng mình, tay có hơi ngứa, hắn đang suy nghĩ có nên cắt lưỡi tên kia trước để hưởng thụ không?

"Vương gia, người đã giải quyết xong?"

Hoàn Hiên chạy tới hỏi nhưng Thạch Đồ không trả lời, hắn nói thêm, “Vương Văn Kỳ cùng tất cả các văn võ bá quan đều quỳ bên ngoài cửa Thái Cực, nói rằng hôn quân có tốt có xấu, còn dùng cái chết để chứng minh.”

Xưa nay bọn họ cũng không biết lão già này lại trung thành đến như vậy, nhưng vào thời điểm quan trọng bọn họ đột nhiên cảm thấy trung thành như vậy giống như bị nhiễm bệnh dịch, nó lây lan từ mười đến một trăm, giống như đều đang đồng tâm hiệp lực.

Trong trận chiến này, nếu tất cả các đại thần thực sự bị gϊếŧ ở cửa Thái Cực thì các chư hầu từ khắp nơi trên đất nước sẽ danh chính ngôn thuận dấy binh tấn công, lúc đó thiên hạ thực sự sẽ trở nên hỗn loạn. Nếu như vậy thì hắn sợ rằng ngôi vua của Thạch Đồ cũng không được giữ vững và chuyện đó sẽ được ghi vào sử sách, để lại tiếng xấu qua muôn đời.

"Bọn họ muốn chết thì cứ để bọn họ chết đi, còn Nguyên Tiêu, ta nhất định sẽ tự tay gϊếŧ hắn!"

Nghĩ đến khuôn mặt đó, Thạch Đồ cảm thấy có lẽ sẽ lột da mặt cũng rất đẹp.

Hắn Đồ cũng không đi đâu cả, chỉ ở điện Thái Cực mài kiếm, muốn lột bỏ lớp da non nớt đó ra, kiếm sao có thể không sắc được? "Đi truyền thái y, đừng để tên tiểu Hoàng thượng đó chết!"

Hắn nhớ rằng hôn quân này khá nhút nhát, khi còn nhỏ ngay cả một câu chuyện ma cũng sẽ khiến tên đó cảm thấy sợ hãi phải trốn trên giường thậm chí còn bị sốt cao ba ngày không khỏi. Nếu hôm nay hắn ta sợ hãi như vậy mà chết ngay thì thật vô ích.

.....

Bên trong điện Lý Tranh.

Sau khi Nguyên Tiêu bộc lộ kỹ năng diễn xuất của mình, cô cảm thấy cơ thể mình như bị rỗng tuếch. Cô nằm bất lực trên mặt đất nhìn cung điện tráng lệ xa hoa, trong lòng cô tràn ngập những miêu tả về việc lột da rút

xương.

Không, cô không thể ngồi yên chờ chết như vậy được.

Nguyên Tiêu cởi thắt lưng treo lên xà ngang. Thái y bước vào, tỏ ra sợ hãi, "Bệ hạ treo cổ tự sát!"

Một tiếng kinh ngạc trong nháy mắt truyền từ điện Lý Tranh đến toàn bộ hoàng cung, ngay cả các đại thần đang quỳ bên ngoài cửa Thái Cực cũng nghe được tin tức, đột nhiên khóc lớn.

Từ xa, Thạch Đồ có thể nghe thấy tiếng từ cửa Thái Cực, “Các ngươi đừng lo lắng…”

"Triệu thượng thư, bệ hạ chắc chắn sẽ không sao, đừng vội chết vì đất nước!"

"Các ngươi hãy bình tĩnh, nếu các ngươi đều chết ai sẽ bảo vệ bệ hạ?"

"Chỉ cần chúng ta đoàn kết, Bình Tây vương sẽ không dám soán ngôi!"

Các quân sĩ Huyền Phong trấn giữ cửa điện nhìn nhau, những lão già này đối xử quá đáng với mình, bây giờ chém vài con để dọa khỉ thì sao nhỉ?

......

Điện Lý Tranh.

Nguyên Tiêu sờ cổ mình, sao treo cổ lại khó chịu thế?

Những người đó sao có thể treo cổ tự sát trên xà mà không hề bị khó chịu nhỉ?

Cô tự mình cởi trói, bởi vì treo dây thừng không cao nên cũng không có chuyện đá ghế, may mắn là cô có tầm nhìn xa biết trước có thể sẽ hối hận nên đã không kê ghế đẩu. Nếu không khẳng định lúc này cô đang treo lơ lửng trên xà.

Nguyên Tiêu rút cổ ra khỏi thòng lọng, nhìn tên binh lính da ngăm đang lao vào, cô cười xấu hổ nói, “Trẫm chỉ muốn xem chết như thế này có dễ dàng hơn không.”

"Bệ hạ!"

Thái y Từ Lương Thành quỳ xuống, cay đắng kêu lên, "Là lão thần vô dụng."

Nguyên Tiêu có ấn tượng với người đàn ông này, trong tiểu thuyết thì người đàn ông này dùng độc dược thần thông của mình để treo nửa mạng sống của tiểu Hoàng thượng, khiến tên này dù bị lột da rút xương cũng không chết ngay lập tức, nhưng ông ta cũng rất trung thành.

Hoàng hậu Tạ Dao vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng thở ra một hơi khi nhìn thấy Nguyên Tiêu bình yên vô sự.

Bọn họ vốn là một cặp vợ chồng không hoà thuận, Tạ Dao tuy được sủng ái nhưng chưa bao giờ ngừng coi thường tiểu Hoàng thượng. Nhưng thân là nữ chính, ít nhiều nàng cũng có chút tình tiết thánh mẫu, dù bị Vương gia bạo quân lột da rút xương thậm chí còn đem hắn băm thành từng mảnh thì lúc này vị Hoàng hậu mới ra mặt nói, "Đủ rồi, để hắn quy thiên đi.” Điều này đã chấm dứt số phận bị ngược đãi của tên Hoàng thượng đó. Nữ chính thánh mẫu lúc này còn chưa hắc hoá, nàng ta ăn mặc giản dị, sắc mặt lạnh lùng, trên khuôn mặt xinh đẹp khiến Nguyên Tiêu không thể nhìn thấu tâm tư.

“Chuẩn bị nước nóng cho bệ hạ tắm rửa và thay quần áo.”

Cung nữ và thái giám vội vàng nhận lệnh đi xuống, Tạ Dao lại nhìn binh lính nói, “Các ngươi cũng lui ra đi.”

Sau khi thái y để lại thuốc, trong điện Lý Tranh chỉ còn lại hai người.

Tạ Dao không đến gần Nguyên Tiêu, nàng thật sự chán ghét tên nam nhân này. Nhưng cho dù có chán ghét đi chăng nữa thì vầng hào quang thánh mẫu của nữ chính cũng không cho phép nàng làm bất cứ điều gì quá đáng ngay lúc này.

Cái đầu nhỏ của Nguyên Tiêu không ngừng quay cuồng, nếu được nữ chính sủng ái, có lẽ cô sẽ không phải chịu đau khổ nữa, chỉ cần cho cô một ít độc dược không đau không ngứa, ngủ một giấc là xong.

Nguyên Tiêu một lần nữa thể hiện kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình, ưỡn ngực ngước mắt lên, cô hành động như một quý ông, mỉm cười dịu dàng.

"Dao nhi, cám ơn nàng lần trước tới gặp ta."

Đôi mắt của tiểu Hoàng thượng trước đây chưa bao giờ trong trẻo như vậy, tràn ngập dịu dàng, khiến cho hơi thở của Tạ Dao như ngưng trệ, nàng vô thức quay mặt đi.

"Nguyên Tiêu, hôm nay ngươi xứng đáng bị như vậy!"

Giọng điệu nàng nghiêm túc, bộc lộ sự tức giận đã bị đè nén mấy năm nay.

"Ta biết." Nguyên Tiêu lắc đầu, bình tĩnh mỉm cười vô hại, "Những năm này nàng vì ta đã chịu đựng không ít, ta biết Tần Phương là người của nàng, ta cũng biết trận chiến này nhất định sẽ thất bại, ta chỉ là không muốn thua hắn. Nhưng dù sao đó cũng là số phận, không thể lừa người được, cuối cùng ta đã thua. Nhưng..."

Nguyên Tiêu dùng ánh mắt ôn nhu hơn một chút nhìn Tạ Dao, "Hiện tại nàng và hắn đã đến với nhau, ta có thể yên tâm rồi."

Tạ Dao cảm thấy không thoải mái khi bị hắn nói như vậy, rõ ràng là tên ngu ngốc này đã đối xử bất công với mình nhưng sao bây giờ nàng lại cảm thấy có lỗi với hắn?

"Dao Nhi, ta biết nàng giỏi dùng độc, hãy cho ta một viên độc dược."

Ánh mắt Nguyên Tiêu thành kính thực sự, Tạ Dao nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt nghi hoặc, “Ngươi thật sự muốn chết?”

"Đúng, nếu như ta có thể chết trong tay nàng, ta cũng có thể yên tâm an nghỉ."

Tạ Dao nguy hiểm nheo mắt lại, còn lấy ra một viên dược đưa cho cô, “Chất độc này gọi là dụ hồn, nếu ngươi uống vào sẽ giống như linh hồn bị mê hoặc, sẽ không có cảm giác đau đớn và ngươi sẽ chết trong một nén nhang nữa."

Thật tuyệt vời.

Nguyên Tiêu vui mừng đến mức lao tới chộp lấy, trực tiếp nuốt chửng.

“Những gì ta nợ nàng kiếp này ta không trả được vậy thì kiếp sau ta sẽ trả nhé.”

Nguyên Tiêu vui vẻ trải chiếu cho mình, chỉnh lại bộ quần áo ướt, nếu được mặc quần áo khô mà chết thì tốt rồi, thôi được rồi, cô không nên tham lam qua, chết nhẹ nhàng là tốt rồi.

"Dao nhi, kiếp sau gặp lại."

Nguyên Tiêu nhắm mắt nằm im chờ chết.

Một giây, hai giây,…một nén nhang trôi qua, ý thức của cô dần dần mờ nhạt.

"Được rồi đừng giả chết nữa ngươi đứng dậy đi tắm đi."

Nguyên Tiêu mở mắt ra, khuôn mặt tao nhã của Tạ Dao che phủ trên đầu cô, vẻ mặt cô có phần phức tạp. Trong tiểu thuyết, nàng ấy có ba phần chán ghét, ba phần tức giận, ba phần ghét bỏ đồng thời còn có một loại cảm xúc khó hiểu, đây có lẽ là hạt giống được tiểu Hoàng thượng sủng ái gieo vào lòng nàng những năm năm đó, không biết từ khi nào một cây yếu ớt đã nảy mầm những nụ nhỏ.

Mặc dù tác giả khi viết đem tư duy chia làm mấy phần nhưng cũng đủ để giải thích tâm trạng phức tạp của nữ chính trong những lần hành hạ tên tiểu Hoàng thượng kia sống dở chết dở.

Nguyên Tiêu quay người lại hỏi, "Ta không chết sao?"

Tạ Dao cười lạnh nói, “Sống chết của ngươi là do Thạch Đồ quyết định, không phải do ta.”

Sắc mặt Nguyên Tiêu trong nháy mắt tối sầm, liệu cô có còn bị lột da, còn bị rút xương nữa không?

Nỗi sợ hãi mãnh liệt xuyên qua đôi mắt của Tạ Dao, nàng cảm thấy lo lắng không thể giải thích được, nhưng lý trí của nàng nói với nàng rằng tên ngu ngốc này không đáng để nàng cảm thông chút nào. Khi hắn ta đưa đệ đệ duy nhất của nàng vào ngục giam và buộc nàng phạm tội, hắn ta không có quyền nhận được lòng thương xót của nàng.

Nàng đứng dậy, nói với những người xung quanh, “Các ngươi đưa bệ hạ đi tắm.”

“Không, ta sẽ tự làm việc đó.”

Nguyên Tiêu lắc đầu cởϊ qυầи áo, trông rất đáng thương.

Tạ Dao nhìn không chịu được nữa, ra lệnh cho người hầu ra ngoài.

Ngâm mình trong nước nóng, Nguyên Tiêu đang suy nghĩ liệu chết đuối có thoải mái hơn treo cổ hay không. Cô vùi đầu xuống nước liền cảm thấy ngột ngạt ngay lúc đó bản năng thúc giục cô lao ra khỏi nước, lúc này cô mới nhận ra vấn đề.

Bộ ngực lẽ ra phải phẳng nay lại có hai khối lồi nhỏ, dù chỉ là cỡ A nhưng chắc chắn là thứ chỉ có phụ nữ mới có!

Cô nhanh chóng nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong nước, đây không phải là tên tiểu Hoàng thượng, mà là khuôn mặt của chính cô.

Nguyên Tiêu hoàn toàn choáng váng.

Bên ngoài điện Lý Tranh, Tạ Dao đi được mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, “Ngươi có cho rằng hắn sẽ tự dìm mình không?”

Khi hắn xin độc dược rất nghiêm túc, sau khi ăn độc được nàng cũng cảm thấy hắn ta bình tĩnh đến mức nghiêm túc, nếu không treo cổ tự sát thì độc dược sẽ không có tác dụng, có lẽ hắn sẽ đổi cách khác.

Tạ Dao hét lên không ổn rồi vội vàng quay lại.

Cửa điện Lý Tranh bị đẩy ra một cách thô bạo.