Ví dụ như tên lưu manh kia, muốn kết tội hắn thì phải yêu cầu người phụ nữ hợp tác điều tra, thu thập chứng cứ.
Hơn nữa, anh ấy đưa đội kỹ thuật đến đây nhưng thực chất là nhận nhiệm vụ cải tạo và tiếp quản trang trại 528. Chuyện tối nay vừa vặn đυ.ng phải họng súng của anh ấy, là bước đột phá rất tốt. Anh ấy phải nắm lấy cơ hội sau đó thực hiện một bước tiến lớn.
Nhưng anh ấy định dẫn người đi thì Giang Vãn đã lên tiếng: “Nhưng tôi sẽ không rời khỏi đấy, bọn họ có rất nhiều kẻ xấu, tôi…”
Cô dừng lại nhìn Lục Minh rồi lại nhìn Trình Nghiêu, kiên quyết nói: “Tôi sẽ tường trình ở đây.”
Lục Minh nhận ra cô đang rất sợ hãi, vì thế cũng không cưỡng ép, chỉ xoay người, vỗ vỗ bả vai Trình Nghiêu, nói: “Anh Nghiêu, cho tôi mượn chỗ anh một chút!”
Trên mặt mang theo nụ cười tinh nghịch.
Trình Nghiêu không nói gì, Lục Minh coi như anh đã đồng ý. Sau đó, anh ấy lập tức lấy bút và một quyển sổ nhỏ trong túi ra, ngồi trước mặt Giang Vãn, vừa hỏi vừa ghi chép.
Tuy Giang Vãn tới đây không lâu nhưng theo những gì cô nói, một vài chuyện xảy ra trong tháng này cũng đủ phản ánh tình hình tồi tệ hiện tại của trang trại 528.
Sau khi hỏi xong, Lục Minh cất giấy bút đi ra ngoài.
Vẻ mặt anh ấy rất nghiêm túc: “Anh Nghiêu, chúng ta đã giải thích trước khi đến đây, trang trại 528 lâu ngày không trị đã thành bệnh hiểm nghèo. Anh vừa nghe thấy rồi. Nếu những điều này là thật, đám người này có thể so với những tên thổ phỉ trước đây!”
Anh…Anh có chắc là anh không ở lại không? Chúng ta cùng nhau…”
Vốn dĩ Trình Nghiêu có năng lực, đã có địa vị rất cao, tương lai sáng lạng nhưng lại bị người nhà liên lụy nên mới đến nơi này.
Mãi đến hôm nay, khi đến trang trại này, Lục Minh mới biết anh thực sự đã chủ động từ chức, cởi bỏ quân phục!
Nhưng anh ấy cảm thấy đáng tiếc, không đáng giá!
Trong lòng Trình Nghiêu thở dài, nhìn Lục Minh, nghiêm túc nói: “Tôi không bảo vệ được mình, chuyện ở đây giao cho cậu.”
Môi Lục Minh mấp máy, muốn nói lại thôi.
Trình Nghiêu: “Bây giờ, tôi chỉ là đại đội trưởng đội công trình, bắt đầu từ ngày mai sẽ mở núi đào kênh.”
Cuối cùng, Lục Minh thở dài một hơi, cầm quyển sổ nhỏ rời đi.
Trình Nghiêu nhíu mày nhìn Giang Vãn một lúc lâu, ngón tay khẽ cong lại, hỏi: “Cô không đi thật sao?”
Giang Vãn cắn môi, kiên định lắc đầu.
Anh không nói gì thêm, xoay người đi sang phòng bên cạnh của Lục Minh.
Tuy Giang Vãn quyết định ở lại đây nhưng nếu cô thực sự làm vậy, cô sẽ không tránh khỏi cảm giác tội lỗi.
Cô…Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện táo tợn như vậy.
Thật ra, trước khi nhìn thấy anh, cô chỉ có ý định tìm một nơi ẩn náu. Sau khi quân nhân tên Lục Minh kia dẫn người đi, thực sự cô không cần mặt dày ở lại.