Một ngày trước.
Sau khi Chung Chí Kiệt rời khỏi phòng livestream, vẻ mặt còn có chút hoảng hốt.
Sau khi nhân viên tạp vụ gọi, ông ấy mời hồi phục tinh thần.
“Lão Chung, ông đang nghĩ gì thế? Hôm nay sinh nhật tôi, lát nữa tới nhà tôi ăn cơm, vợ tôi làm nguyên một con vịt nướng lớn, còn đồng ý cho tôi uống rượu, ông phải uống với tôi vài chén.”
Trương Giang vỗ người ông ấy một cái, lớn tiếng nói.
“Giữa trưa tôi về nhà…”
“Không cần về, lát nữa ông gọi điện thoại cho chị dâu, nói chị ấy cũng tới, ở ngay thôn Thạch Đầu.”
Trái tim Chung Chí Kiệt hơi ngừng nhịp: “Thôn Thạch Đầu?”
“Đúng!” Trương Giang cười lớn tiếng: “Hai ta quen biết nhau cũng đã ba bốn tháng, hiếm khi cùng nhau ăn một bữa cơm, ông đừng có từ chối tôi.”
Trương Giang biết sau khi con gái lão Chung mất tích, bình thường ngoại trừ đi làm, ông ấy cũng không làm quen với các nhân viên tạp vụ khác, hướng nội ít nói.
Trương Giang thở dài trong lòng.
Người đã thất lạc của năm năm, biển người mênh mông, biết đi đâu mà tìm về.
Thời gian thì vẫn trôi đi.
Vốn dĩ ông ấy còn tưởng phải khuyên thêm vài câu nữa, không ngờ ánh mắt lão Chung sáng lên, không chần chừ mà đồng ý.
“Bây giờ chúng ta đi liền đi!”
Thấy dáng vẻ không chờ đợi nổi của lão Chung, Trương Giang xoa đầu, cười ngây ngô một tiếng.
“Được, đêm nay không say không về!”
Chung Chí Kiệt kích động đồng ý, trong lòng lại rất căng thẳng. Ông ấy không ngờ rằng nhân viên tạp vụ mình quen biết bốn tháng nay lại là người của thôn Thạch Đầu!
Khi tới thôn, Trương Giang đi trước dẫn đường, Chung Chí Kiệt cắm đầu đi về đằng trước, ngẫu nhiên có tiếng vang truyền tới, ông ấy đều sẽ nhìn theo.
Nhưng từ đầu tới cuối đều không thấy ai ngăn cản mình lại.
Cách đó không xa, một thanh niên khập khiễng đi tới, trong tay còn cầm nông cụ dính đầy bùn đất, hình như là mới làm ruộng về.
Thấy Trương Giang, anh ta vui vẻ chào hỏi.
“Chú Trương, chú về rồi à?”
Trương Giang dừng bước, quan tâm hỏi thăm.
“Gần đây thời tiết ẩm ướt, cháu đi đứng còn đau không?”
Chung Chí Kiệt cũng dừng lại, ánh mắt liếc qua nhìn chân của thanh niên.
Thanh niên cười khổ, nói: “Cũng vẫn thế thôi ạ, bố cháu còn đang chờ ăn cơm, cháu đi trước đây.”
Trương Giang nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của thanh niên, thở dài, rồi giải thích với Chung Chí Kiệt.
“Cậu ấy là con trai của trưởng thôn, đã nói tới chuyện mai mối, đối tượng còn là sinh viên đại học. Không ngờ trước ngày đính hôn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn tới què chân, người ta từ hôn ngay tại chỗ. Tinh thần đứa nhỏ này sa sút rất lâu, có điều sau đó vẫn kết hôn. Nghe nói đầu óc đằng gái có chút vấn đề nên người nhà không để cô ấy ra ngoài.”
Chung Chí Kiệt không nói lời nào, chỉ yên lặng lắng nghe.
Thấy Trương Giang đi lên trước, ông ấy vội vàng đi theo sau.
Một giây sau, ông ấy dừng bước ngay.
… Khi có người cản chú lại thì chú dừng lại. Tới lúc đó chú có thể nhìn thấy Tiểu Dung.
Nhịp tim Chung Chí Kiệt bỗng nhiên đập nhanh hơn, ông ấy nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy thanh niên đi vào căn nhà ở phía trên.
Căn nhà được xây theo kiểu một phòng lớn ba phòng nhỏ, bên cạnh còn xây thêm một căn phòng nhỏ trông giống như kho lương thực.
…
Tôn Hồng Phi kéo lấy chân phải đi vào phòng, anh ta treo đồ làm nông lên tường, tiện tay cầm lấy một chùm chìa khóa, đi vào trong căn phòng nhỏ.
Cửa phòng được mở ra, trong phòng chất từng túi lương thực to to nhỏ nhỏ.
Anh ta đi tới nơi hẻo lánh, dời túi lương thực ở trên đất ra, sau đó vén mở đám cỏ khô phủ lên trên ra.
Trên mặt đất lộ ra một vách ngăn hình vuông, bên trên có một ổ khóa.
Tôn Hồng Phi cầm chìa khóa mở nó ra, rồi mở vách ngăn lên.
Một tầng hầm mờ tối hiện ra trước mắt.
Anh ta đi xuống bậc thang, mở đèn điện lên.
“Bụp!”
Tầng hầm trở nên sáng sủa.