Anh cả ngẩng đầu nhìn đứa em trung thực, an phận của mình.
Hai trăm ngàn, chỗ đó gần như là toàn bộ số tiền mà Lý Dũng có thể huy động được.
Nói không cảm động thì là giả.
Nhìn đứa con gái đang nằm trên giường, cuối cùng anh ấy không thể nói lời từ chối.
Thời gian chậm rãi nhích tới số 0.
Bầu không khí trong phòng bệnh càng ngày càng ngột ngạt.
Lý Dũng ngồi ở một nơi hẻo lánh, hai tay ôm đầu, ánh mắt dần dần trở nên thất vọng.
Chị dâu Lý đau lòng nhìn Lý Dũng cúi đầu ủ rũ.
Nỗi đau kìm nén trong lòng thật lâu, cuối cùng không nhịn được hóa thành nước mắt chảy xuống.
Chị dâu Lý nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, chậm rãi để xuống.
Cô ấy khóc thút thít, nắm chặt tay Lý Tiểu Nhã.
“Tiểu Nhã, sao con vẫn còn chưa tỉnh lại? Con nói xem mẹ nên làm thế nào đây…”
Vành mắt Lý Dũng hoàn toàn đỏ rực, đều là lỗi của anh ta, anh ta không nên cho chị dâu hy vọng rồi lại làm chị dâu tuyệt vọng.
Tất cả đều là tại anh ta…
Anh cả Lý vỗ vỗ vai anh ta.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Lý Dũng đi từ sợ hãi tới hy vọng, rồi chờ đợi, cuối cùng là tuyệt vọng.
Cho dù anh ta tự cho rằng bản thân là một người đàn ông kiên cường, lúc này cũng hoàn toàn không kìm được nữa, cảm xúc mãnh liệt tuôn trào.
Anh ta ôm lấy anh cả mình, khóc thét lên.
Bầu không khí trong phòng bệnh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!
Đúng vào lúc này, tay Lý Tiểu Nhã trên giường bệnh hơi động đậy.
Sau đó, dụng cụ đo lường dấu hiệu sinh tồn của cô bé vang lên những tiếng tít tít nho nhỏ.
Ba người đầy cảm xúc trong phòng bệnh đang ở trạng thái kích động, nhìn thấy tình huống này ngược lại sửng sốt ngây người.
Chị dâu Lý là người phản ứng nhanh nhất, cô ấy vô cùng kích động, nắm thật chặt tay của Tiểu Nhã.
“Tiểu Nhã, là mẹ đây, mẹ đang ở đây!”
Tiểu Nhã chậm rãi mở mắt, cô bé nhìn thấy mái tóc của mẹ hình như đã trở nên hoa râm.
Nơi khóe mắt có một hàng nước mắt chảy xuống.
Cô bé vươn tay không có sức của mình, vuốt ve gương mặt chị dâu Lý.
“Mẹ…”
Chỉ một tiếng mẹ này thôi đã đủ để chị dâu Lý vừa mừng vừa sợ, đôi mắt ngập nước, cô ấy kích động đáp lời:
“Là mẹ đây, mẹ đang ở đây!”
Lý Dũng cũng mừng rỡ khôn nguôi, so với anh cả và chị dâu đang quá vui mừng vì con gái tỉnh lại, anh ta vẫn còn chút lý trí, vội vàng chạy ra gọi người tới.
Bác sĩ, y tá nhanh chóng chạy vào.
“Người nhà Lý Tiểu Nhã, mời mọi người ra bên ngoài trước, chờ một chút.”
Lý Dũng dẫn anh cả và chị dâu ra khỏi phòng bệnh để bác sĩ có thể làm việc.
Anh ta lấy điện thoại ra, muốn bấm số của Kỷ Hòa, nói cho cô biết tin vui này nhưng lại bị chị dâu Lý cản lại.
Chị dâu Lý cáu giận nói: “Em váng đầu rồi hả, cũng không nhìn xem thử giờ là mấy giờ rồi?”
Lúc này Lý Dũng mới vỗ đầu, kịp phản ứng lại.
“Em khờ quá, may mà có chị dâu nhắc nhở…”
Đôi mắt chị dâu Lý vẫn còn sưng húp, nhưng niềm vui trong đáy mắt gần như tràn ra ngoài.
“Cô Kỷ là quý nhân cứu được Nhã Nhã, chúng ta nhất định phải cảm tạ cô ấy thật tốt.”
Nói xong, cô ấy quỳ về hướng nhà của Kỷ Hòa, muốn dập đầu bái lạy.
Lúc này…
Ngay cả Lý Dũng cũng không ngăn cản.
Nhà bọn họ… lại nợ cô Kỷ nhiều thêm một mạng nữa!
…
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, cũng đồng thời có người mất ngủ nguyên đêm.
Ánh đèn nhỏ ở đầu giường tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Cả người Đường Giai Giai co cụm trong chăn, tiếng hít thở rất nhẹ.
Giờ đã là đêm khuya, sáng mai cô ấy còn phải đi làm, đáng ra nên đi ngủ rồi mới đúng.
Nhưng cô ấy không dám nhắm mắt lại.
Bạn thân lâm thời phải tăng ca, không thể nào ở bên cạnh được, cô ấy lo lắng phải đi vệ sinh đêm cho nên vẫn luôn không dám uống nước.
Thế là vừa khát lại vừa buồn ngủ.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng tíc tắc của đồng hồ báo thức xuyên qua chăn mền, lọt vào tai Đường Giai Giai.