[Mẫn Nhược] Đối Điếu Hàn Giang Tuyết

Chương 10: Ai muốn chết trước

"Nôn!" Lại một ngụm máu tươi lớn phun ra. Triệu Mẫn được Chu Chỉ Nhược phong bế mấy cái đại huyệt khí môn, nhưng máu vẫn cuồn cuộn không ngừng từ khóe miệng trào ra.

"Chỉ Nhược... Ta...giống như...muốn cháy vậy!" Triệu Mẫn hốt hoảng vô lực lôi kéo y phục của chính mình xé ra, trán mồ hôi như mưa, ở trên giường cực kỳ thống khổ lăn qua lăn lại.

Thời khắc Chu Chỉ Nhược ở trên vũng bùn ôm lấy Triệu Mẫn kia liền cắn chặt môi mình, dùng sức đau đớn trấn định chúng mình xuống, tránh để khí huyết công tâm gây thương tổn cho chính mình. Bây giờ răng nhọn đã cắn vào môi thịt nửa tấc, máu chảy như suối, mà hồn thì không biết nơi nào. Nàng quỳ bên người Triệu Mẫn, ngăn chặn tay đang xé y phục, nơi chịu thương liền bị phơi bày ra trước mắt, nước mắt chảy xuống. Trước ngực Triệu Mẫn là bốn ngón tay ấn chưởng rõ ràng, xung quanh da thịt nóng như lửa đốt, thương đã thấu thật sâu.

Đây là Hỏa liệt chưởng?! A! Chẳng lẽ là... Kim Lăng Lăng gia! (Kim Lăng là tên khác của Nam Kinh, Chu Nguyên Chương lập nhà Minh dời đô về đây - hihi mới đọc trong cuốn Hồng Lâu Mộng ^^ )

Trong phút chốc Chu Chỉ Nhược liền biết là ai gây nên, hối tiếc trực tiếp dùng quyền đáng đầu, răng nhọn ra khỏi thịt, ngậm máu mà khóc thầm: "Lăng Như Vân, lão tử ngươi tiên nhân bản bản (ý đang chửi người đi)!" Tóm lại không có đánh giá thấp võ công, nhưng đánh giá cao lòng người.

Mắng xong, nàng lấy tay áo lau nước mắt, hồi thần vận khí, muốn dùng Cửu âm chân khí để chữa trị thương của Hỏa liệt chưởng. Có thể do nội lực vừa mới đi vào, Triệu Mẫn liền điên cuồng nôn ra máu tươi, thống khổ co quắp, ý thức chỉ còn mơ mơ hồ hồ.

"Đau...nóng... Chỉ Nhược...cứu ta...a!" Âm thanh của Triệu Mẫn đứt gãy kéo dài thét lên, đau đớn vô cùng.

Chu Chỉ Nhược vội vàng thu lực, thức thời bị nội lực đánh trả, hàn khí khắp người, chợt lạnh chợt buốt, nhưng trong lòng lại ưu tư nóng như lửa đốt. Nàng liền sờ quanh thân người của Triệu Mẫn, da thịt đốt nóng đến bàn tay chính mình, xem ra phế phủ đã bị thương nặng, chân khí không thể truyền sang.

Lúc này nàng mới ngẩng đầu bước đến lấy bình nước trà ở đầu giường, muốn cho Triệu Mẫn uống nước lạnh. Do Triệu Mẫn ở cực độ sự thống khổ rơi vào hôn mê, hàm răng vẫn cắn chặt không thể nào có thể rót nước vào. Thấy vậy, Chu Chỉ Nhược ngửa đầu uống một hớp lớn, dán lên trên môi nóng như lửa của Triệu Mẫn, mở khai hàm răng, đút nước lạnh vào, lại đưa tay vuốt lưng để cho nàng nuốt xuống. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, rốt cuộc cũng đút được nửa bình nước. Phút chốc, lại ấn huyệt đạo của Triệu Mẫn, để cho nàng đem nước lạnh khạc ra. Nước lạnh khạc ra đổi thành máu tươi, phun ra trên mặt đất mà sôi trào bốc lên hơi nóng. Rốt cuộc Triệu Mẫn cũng không có nôn ra máu nữa, tiếng thở dốc cũng từ từ thong thả. Chu Chỉ Nhược cũng không dám ngừng lại, buông tay cho Triệu Mẫn nằm xuống, dán vào bên lỗ tai ôn nhu nhỏ giọng nói: " Mẫn Mẫn đừng sợ, chờ ta."

Triệu Mẫn tựa hồ nghe thấy như vậy, tuy không có mở mắt, cả người lại run rẩy, nhưng cũng không lăn lộn nữa, an tĩnh chờ đợi Chu Chỉ Nhược múc nước giếng lên, đổ đầy vào thùng gỗ lớn thường ngày hay tắm. An tĩnh nghe lời để Chu Chỉ Nhược cởi hết y phục của chính mình ra, nhúng chìm trong thùng gỗ.

Chu Chỉ Nhược cũng không có thời gian cởi bỏ y phục của chính mình, liền ôm lấy Triệu Mẫn, đồng loạt ngồi vào trong nước giếng lạnh như băng. Nước giếng sáng sớm, khí lạnh tận xương, trước đó Chu Chỉ Nhược vận chân khí lại bị phản ngược lại, hiện tại lại bị hàn khí sở kích, trong chớp mắt môi liền lạnh trắng như băng. Triệu Mẫn thì dần dần ổn định, trên trán không ra toát ra mồ hôi nhiều nữa, chỉ chừa lại một tầng mồ hôi mỏng thấm ở giữa chân mày. Chu Chỉ Nhược cẩn thận nhìn thần sắc của nàng, dè dặt mà dò mạch cho nàng, rốt cuộc cũng có thể vui vẻ nhưng vẫn xem lẫn thần sắc hơi ảm đạm trên gương mặt. Cuối cùng cũng đã cứu được.

Chân khí chậm rãi truyền vào trong người, Triệu Mẫn cảm thấy trong cơ thể nóng lạnh tương trùng, nhưng đau đớn cũng tốt lên không ít, thần chí khôi phục tỉnh lại.

"Chỉ... Nhược..."

"Đừng vận khí, hãy để cho ta làm." Chu Chỉ Nhược thấy Triệu Mẫn thanh tỉnh, cục đá trong lòng cũng có thể rơi xuống, không khỏi muốn cười, ai ngờ khóe miệng khó mà cử động, nước mắt suýt nữa lại tuôn ra. Nàng vội vàng ổn định tâm thần, gấp rút chữa thương cho Triệu Mẫn.

"Ta còn sống..." Triệu Mẫn cực kỳ suy yếu, ngay cả khí lực ngồi cũng không có, cúi thấp đầu dựa vào trên xương quai xanh của Chu Chỉ Nhược.

"Vạn hạnh Cửu ân chân khí của ta cùng Hỏa liệt chưởng tương khắc, bằng không..."

"Bằng không ta sẽ chết..." Triệu Mẫn tiếp lời, cố sức cười thảm: "Hỏa liệt chưởng... Kim Lăng Lăng gia... Kinh thành thế gia a... Chỉ Nhược, ngươi tiết kiệm một chút nội lực. Bọn họ lập tức sẽ đuổi gϊếŧ tới... Ta hiện tại không sao rồi!"

"Im miệng..." Câu im miệng này Chu Chỉ Nhược nói ra ôn nhu mềm mỏng động lòng người, thấm vào trong lòng của Triệu Mẫn, cũng có công dụng hay như thuốc trị thương: "Nội lực của ta rất thâm hậu. Trong những năm này, mỗi ngày ta cũng đều luyện tập Cửu âm chân kinh. Sớm không phải Chu Chỉ Nhược cấp tốc luyện Cửu âm bạch cốt trảo năm đó rồi."

Tức phụ của ta đắc ý như vậy... Triệu Mẫn hiểu ý mỉm cười, càng cảm thấy Cửu âm chân khí lượn quanh truyền vào lục phủ ngũ tạng, đau đớn thối lui, toàn thân thoải mái lên không ít.

Cửa sinh tử quanh quẩn ngay trước mắt, nàng chỉ muốn ôm chặc lấy Chu Chỉ Nhược không buông tay, nhưng hiện tại ngay cả khí lực giơ tay lên cũng đều không có, chỉ có thể ngẩng đầu hôn hôn. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, lại thấy sắc mặt Chu Chỉ Nhược trắng bệch, đôi môi như băng. Lúc này Triệu Mẫn mới đột nhiên nhớ đến Chu Chỉ Nhược đang ôm nàng ngâm mình trong nước giếng. Nước giếng buổi sáng lạnh đến tận xương, thân thể chính mình trúng Hỏa liệt chưởng sẽ không cảm thấy, mà Chu Chỉ Nhược lại ở trong nước giếng này vận Cửu âm chân khí, hết thảy cảm thấy như ngồi trong hầm băng, cơ thể lạnh khắc cốt.

"Chỉ Nhược! Ngươi mau đi ra!" Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược thờ ơ, liên tục dùng đầu chính mình cọ cọ vào vai nàng, vội vàng kêu lên: "Ta tốt hơn nhiều rồi, ngươi mau đi ra đi!"

"Im miệng." Lần này câu im miệng cũng không có hiệu quả, Triệu Mẫn vẫn còn hành hạ cơ thể yếu ớt của chính mình bằng cách làm loạn lên. Chu Chỉ Nhược chỉ đành phải thu chưởng đổi thành đầu ngón tay, điểm huyệt của Triệu Mẫn. Triệu Mẫn nhất thời không nhúc nhích được, ngoan ngoan nằm trong lòng của nàng.

"Mẫn Mẫn..." Chân khí một lần nữa được truyền vào, hai mắt Triệu Mẫn rưng rưng đầy nước mắt, hung hăng cắn vạt áo trước người của Chu Chỉ Nhược. "Di, ngươi cắn ta làm gì, này!" Chu Chỉ Nhược nhìn nàng xúc động bộ dáng ủy khuất, không khỏi mỉm cười, một tay đem nàng ôm chặt ở trong lòng, cúi đầu hôn lên gò má của nàng, điểm ngón tay giải huyệt đạo cho nàng. Triệu Mẫn vừa được giải huyệt đạo, há mồm buông vạt áo, muốn nói chuyện, lại bị Chu Chỉ Nhược hôn lên trên môi.

"Ngô..." Chân khí vẫn còn lượn quanh ở trong người, tất cả khí môn quanh thân Triệu Mẫn đều bị người chế trụ, nụ hôn này muốn tránh cũng tránh không được. Răng môi tương phùng, đầu lưỡi triền miên, mang theo hơi máu rưng rưng quyến luyến, kể lể nổi sợ hãi sâu nhất nơi đáy lòng. Thiệu Mẫn quận chúa, dòng dõi thiên hoàng quý tộc, chết thì chết thôi, cũng không có sợ hãi gì. Thế nhưng điều ta sợ hãi duy nhất, là lưu lại một người lẽ loi ở hậu thế.

Sau khi hôn xong lại nhìn nhau, Chu Chỉ Nhược cũng không thể nào nhịn được nữa, đau lòng rơi lệ, nghẹn ngào kêu lên: "Mẫn Mẫn..."

"Chỉ Nhược đừng sợ, ta ở đây."

Đúng như lời Chu Chỉ Nhược nói, vạn hạnh là Cửu âm chân khí cùng Hoả liệt chưởng âm dương tương khắc, cộng thêm nàng nội lực hùng hậu, cuối cùng đem Triệu Mẫn từ quỷ môn quan mà trở về. Vì chữa thương cho Triệu Mẫn, nội lực của nàng cũng hao tốn đi hết ba bốn tầng, điều phối lại chốc lát, mới khôi phục chút huyết sắc. Triệu Mẫn bị nàng tắm rửa sạch sẽ, đổi xong y phục mới bọc lại ở trong chăn, ánh mắt thiết tha chớp mắt, yếu ớt kêu: "Chỉ Nhược."

Chu Chỉ Nhược chậm rãi thu chưởng khí, nghiêng người phủ lấy trán nàng, ôn nhu nói: "Ngươi ngủ một lát. Không cần quan tâm chuyện khác, có ta ở đây."

Triệu Mẫn trọng thương sơ chữa, lúc này mệt mỏi vô lực, mí mắt thâm trầm, chỉ đành phải mạnh đánh tinh thần sau cùng nói: "Có phải ta đã cứu lầm người..."

Chu Chỉ Nhược lắc đầu, nhẹ hôn lên trán nàng: "Cứu người, sẽ không sai. Sai là ở chỗ người thấy lợi quên nghĩa, có người ân đền oán trả!"

Triệu Mẫn lại không cầm cự nổi nữa, bi tẫn vô tận: "Ta muốn đối xử chân thành với nhau, nhưng không thấy nữ nhi giang hồ... Ta ngủ. Không có phép sờ lỗ rốn của ta..."

Ai muốn sờ lỗ rốn của ngươi nga... Chu Chỉ Nhược mới không cần sờ, thấy Triệu Mẫn ngủ say, liền đứng lên xuống giường, đi ra hậu viện. Sau cơn mưa lớn, mây đen tan hết trả lại bầu trời trong xanh, trên những nhành cây lê nhô ra những nụ hoa non nho nhỏ xinh đẹp, Triệu Mẫn cũng không cần phải lo mất tính mạng, chính trực quay đầu lại cười một tiếng với nhân gian, bây giờ chỉ cần quên một chút chữ duyên trước đó. Chu Chỉ Nhược nhìn xung quanh, thở dài một tiếng, hốc mắt đỏ lên.

"Hàn giang, Mai Lĩnh, còn có cái nhà này. Hai chúng ta phải từ biệt các ngươi."

Đã muốn chia ly, liền phải thu thập hành lý. Hảo là nhà cũng nghèo túng như cướp sạch, không hề tiêu phí bao nhiêu công phu. Y phục mấy món, mặt nạ hai cái, dược liệu một gói, lá trà một ống, còn có cái bình trà nhỏ Triệu Mẫn vẫn hay uống. Tất cả gói chung một cái tay nải nhỏ cũng đã đủ. Chu Chỉ Nhược thu thập thỏa đáng, múc nước rửa mặt, đứng đối diện gương đồng sơ trang đem mái tóc dài buộc lên gọn gàng, sau đó kính hương lễ Phật, lại đem chuỗi Phật châu trước bàn thờ Phật đeo vào trong cổ tay.

Làm xong những thứ này, nàng lấy một chậu nước, đem cục đá mài thường ngày Triệu Mẫn hay mài đao gϊếŧ lợn. Nàng ở trước giường đi qua lại giẫm mấy bước, tìm đúng một khối gạch đạp một cái, đưa tay kéo cái ghế nhỏ qua ngồi xuống.

Đáng lúc muốn ngồi xuống, tiền viện liền truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn như mưa rơi xuống. Chu Chỉ Nhược hơi giương mắt, biết có người tiến vào trong nhà, lại nhìn về phía cửa nhà, cửa chính căn nhà nhỏ đã bị một trận gió mạnh đẩy ra mở toan. Chu Chỉ Nhược đưa mắt nhìn thẳng, chăm chú nhìn những người áo đen vây quanh Lăng Như Vân mà đi vào.

Lăng Như Vân vào nhà, không nhìn Chu Chỉ Nhược, mà đầu tiên nhìn Triệu Mẫn trước. Nhìn thấy nàng quả nhiên nằm ở đây, Lăng Như Vân yên tâm cười một tiếng, lại nhìn về phía Chu Chỉ Nhược, không kiềm được sự sửng sốt. Một nữ tử xuất trần thoát tục, xinh đẹp thanh lệ tuyệt trần, nơi nào giống cái người đầu tóc xốc xếch bù xù mặt mày dơ bẩn chân lại què kia đây.

"Ngươi..." Lăng Như Vân cẩn thận quan sát, nhìn ra chính là một người, cũng không có thời gian nhiều do dự, chỉ muốn mang Triệu Mẫn đi nhanh một chút. Nàng cầm lấy một cái bọc nặng trĩu từ thuộc hạ đưa sang, đặt ở trên bàn cơm rồi mở ra. Là kiện y phục nàng mượn của Triệu Mẫn, đã tẩy rửa sạch sẽ nhưng lại dính đầy nước mưa. Trên y phục là thỏi bạc lớn hai mươi lượng, tổng cộng có năm thỏi.

Lăng Như Vân nói: "Cô nương, ngươi cũng không cần phải sợ. Chuyện này cũng không có liên quan đến ngươi." Nàng hướng về bên giường kia hết lần này đến lần khác mà chỉ qua. "Chúng ta chỉ muốn mang nàng đi. Giá là một trăm lượng bạc ngươi cầm lấy lo cho cuộc sống đi."

Chu Chỉ Nhược ngồi xuống băng ghế, canh giữ ở trước giường, không nói tiếng nào, vẫn như cũ mà nhìn chằm chằm vào Lăng Như Vân.

Lăng Như Vân thấy nàng không nhượng bộ, nhẫn nại lại tính tình nói: "Thân thể nàng trọng thương, ngươi không để cho chúng ta mang nàng đi chữa trị, lập tức nàng sẽ chết!"

Chu Chỉ Nhược vẫn không nhúc nhích, ánh mắt gợn sóng không sợ hãi nhưng đầy băng lãnh như tuyết.

Thuộc hạ quan sai của Lăng Như Vân không nhẫn nại được, giơ tay lên bắt lấy một cái bàn nhỏ bên cạnh cửa ném xuống. Tiếng rào rào vang ra, các con bài mạt chược lăn đầy trên đất. Hắn như đao thét lớn: "Ngươi dám gây trở ngại công vụ triều đình, so với nàng còn chết trước!"

Một con bài mạt chược lăn đến dưới chân Chu Chỉ Nhược, nàng bất vi sở động, khom người dùng hai ngón tay bốc lên mãnh gạch trên đất, đưa tay kéo ra từ bên trong mổ cái hộp thiết. Thổi đi lớp bụi bặm, hộp thiết này cũng cách đây hai năm, rốt cuộc cũng mở ra một lần nữa. Nguyên lai là thanh trường kiếm suýt nhiều lần phải đem ra cửa hiệu cầm đồ. Ném rơi hộp thiết, Chu Chỉ Nhược lay động thanh kiếm trong tay, ngẩng đầu mỉm cười với Lăng Như Vân.

"Không cần tranh, không cần cướp. Hôm nay trong nhà này ai muốn chết trước, toàn bộ đều là tâm tình của ta."

(TTS: Chu cô nương ngầu quá đi! ^^ )

--18/10/2019 vào xem tác giả có viết tiếp truyện gì mới không thì thấy chương 10 này đã bị Tấn Giang khóa từ tháng 8  rồi, haizz hun sơ sơ mà cũng khóa nữa, thiệt là tình á--