[Mẫn Nhược] Đối Điếu Hàn Giang Tuyết

Chương 9: Ân đền oán trả

Sấm chớp mau lui sang một bên, mưa to như trút nước.

L*иg đèn giấy trong tay Triệu Mẫn sớm bị nước mưa dập tắt. Cây dù đi mưa, l*иg đèn giấy và cả mũi tên đều đã để xuống vũng nước bùn dưới chân, hai tay trống trơn buông xuống, đơn độc giống như với cái bảng hiệu trong mưa.

Sau lưng nàng là những hắc y nhân cầm trong tay bốn ngọn đèn, tựa hồ đang vây xung quanh. Đây là đuốc đèn của quan viên, tên là tinh hỏa đuốc, được đặc chế thành một ngọn đèn không tắt trong gió, gặp mưa cũng không thể dập. Lúc này bốn ngọn đèn thắp sáng quanh một vòng trong mưa đêm, khó có thể nói lên sự quỷ dị không thể lường.

Một hắc y nhân thủ lĩnh từ trong đám người đó bước ra, nghênh đón trận mưa lớn mà tháo xuống nón lá rộng vành đang đội trên đầu. Kia gương mặt tuấn tú đã không còn tái nhợt như ngày nào, chính là Tập đạo sự Lăng Như Vân. Nàng hôm nay mũ mão buộc tóc, trên người mặc quan bào màu đen, phối hợp với đai lưng mãng bào, ra dáng của một quan viên, không có yếu ớt chật vật giống hôm đó chút nào.

"Mẫn tỷ tỷ, mời ngươi đưa tay chịu trói."

Chính là âm thanh của Lăng Như Vân, cùng với hạt mưa lạnh lẽo thấu xương như hạt châu rơi xuống, theo gió mà nện ở trên lưng Triệu Mẫn.

"Thạch Khê trấn mời ta đi gϊếŧ lợn, là do các ngươi sao...?" Triệu Mẫn không quay đầu lại, âm thanh chán nản đau khổ muôn vàn.

"Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta liền nhận ra ngươi." Lăng Như Vân trầm giọng mà nói: "Ngươi cùng với bức họa giống nhau như vậy. Thiệu Mẫn quận chúa của tiền triều, khâm phạm của triều đình Mẫn Mẫn Mục Nhĩ. Mẫn tỷ tỷ, ta nói có đúng không?"

Không đúng, cái này thật là không đúng...

Triệu Mẫn cũng không có trả lời. Nước mưa thuận thế mà làm ướt hết tóc mai, chảy xuống hòa vào nước mắt chảy ra, làm cho nàng chua xót không dứt, nếu như nhắm mắt, lại hoảng hốt như rơi vào trong mộng.

"Năm đó ngươi chạy trốn đến Nga Mi, liền mất tích trên giang hồ, làm liên lụy Chưởng môn của Nga Mi Chu Chỉ Nhược sợ triều đình trách tội, cũng không biết tung tích..."

Nghe lời này, trong lòng Triệu Mẫn cũng rốt cuộc rõ ràng mấy phần: Cuối cùng cũng không có dính dáng gì đến Chỉ Nhược? A a, cũng đúng. Ai có thể tin được ta cùng Chu chưởng môn có thâm thù đại hận như vậy sẽ chạy trốn cùng nhau... Cũng tốt...

"Quan phủ ở trên giang hồ có biết bao nhiêu người truy tìm ngươi, cũng không có kết quả, không nghĩ tới ngươi lại ẩn núp trong cái thôn nhỏ trên trấn này, làm cái công việc nặng này...

Lăng Như Vân vẫn còn muốn nói, Triệu Mẫn đã bịt tai lại không nghe, chẳng qua là nhẹ nhàng cùng âm thanh tự lẩm bẩm: "Ta không phải Thiệu Mẫn quận chúa... Ta cũng không là cái dư nghiệt của tiền triều... Ta là Triệu Mẫn... Ở trên trấn dựa vào nghề gϊếŧ lợn để nuôi mình cùng tức phụ... Tại sao... Ta chỉ muốn rút lui khỏi giang hồ..."

"Mẫn Mẫn Mục Nhĩ. Ngươi không còn đường để trốn. Ta cũng không muốn làm ngươi bị thương, ngươi đưa tay chịu trói đi."

"Mẫn Mẫn Mục Nhĩ..." Triệu Mẫn rốt cuộc cũng quay đầu lại, vẻ mặt chán nản quét sạch, khóe miệng nụ cười tung bay, lại một lần nữa cái phong thái năm đó được nhìn thấy: "Ngược lại là nghe giống tên cái bảng hiệu của một quán cơm nhỏ trên trấn. Ta nói các ngươi đến đây là để đoạt lấy tính mạng người, lại không thể đem tên người ta nhớ cho rõ ràng sao? Bản quận chúa, Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ!"

Đao mổ lợn phá ra màn mưa, Triệu Mẫn rút bỏ áo bào trên người xuống, trực diện nghênh địch, nở nụ cười trên mặt: "Đưa tay chịu trói, vốn không phải là tác phong của bản quận chúa! Ha ha ha, ân đền oán trả, giang hồ hiểm ác cũng không bằng  lòng người... Bất quá chết cũng được, bản quận chúa phụng bồi tới cùng!" Nếu đã là Thiệu Mẫn quận chúa, tung người trong trận mưa, cho dù sấm sét có nổi lên trong mưa cũng phải lên tiếng mà cười.

Lăng Như Vân vẫy tay để cho bọn thuộc hạ lui về phía sau, một mình tiến lên mấy bước, bỏ xuống nón lá rộng vành nén sang một bên.

Triệu Mẫn khinh miệt cười một tiếng, lãng lãng nói: "Lăng đại nhân, thương khỏi rồi chứ."

Lăng Như Vân mím môi, trong ánh mắt bất chợt lóe lên sự áy náy, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, ta cũng là người có Hoàng mệnh trong người, chức trách sở tại!" Nói xong xuất chưởng nhào tới Triệu Mẫn.

Chưởng phong cực kỳ mạnh, ở tại nơi này trong mưa to gió lớn nhào tới như lửa đốt tới mặt. Triệu Mẫn cũng không dám đón đỡ, lấy đao ngăn chặn cách nhau rồi nhảy ra mấy bước. Các quan sai thuộc hạ của Lăng Như Vân không biết lúc nào đã bao vây lại, cũng không có một góc sơ xuất. Triệu Mẫn thấy có chạy cũng không được, dứt khoát hoành hạ tâm lai (ý là trở nên cứng rắn chống đỡ), một lòng cùng Lăng Như Vân quyết đấu sinh tử. Với võ công từ trước đến giờ của Triệu Mẫn vẫn không tính là cao thủ, năm đó ở Vạn An tự học được mấy chiêu thức của các đại môn phái rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là chỉ được bên ngoài. Cộng thêm nội lực không đủ, lại nhiều năm lười biếng, chỉ có thể làm xáo trộn đối thủ, kéo dài thời gian một chút, như nếu ở trước mặt đối thủ mà kéo dài quá lâu sẽ tất bại. Quả nhiên qua mười mấy chiêu, nàng liền bị Lăng Như Vân áp chế hoàn toàn.

"Mẫn tỷ tỷ! Ngươi đánh không lại ta!" Lăng Như Vân đã thấy Triệu Mẫn có dấu hiệu thua cuộc, còn muốn liều chết, lại không chút nào chịu khuất phục, một tay bắt lấy lưỡi đao mổ lợn, lắc mình dán trước người Triệu Mẫn, còn có rãnh rỗi nói chuyện: "Hôm đó ta đưa tay đỡ lấy tay ngươi, biết được bên trong cánh tay ngươi có phù thịt, nhất định đã lâu không có luyện võ... Ngươi không trốn thoát được đâu!" Lời nói này rơi xuống khỏi miệng, dốc lực dùng một chưởng mạnh mẽ, đánh đến trên người Triệu Mẫn.

"Ho khan!"

Máu huyết phun ra, Triệu Mẫn bị đánh lui về sau mấy thước, té ngã trên vũng nước bùn, một lúc giãy giụa không dậy nổi. Các quan sai thấy nàng đã bại, phi thân tiến lên, đạp mạnh trên lưng nàng, đem nàng giẫm trong vũng bùn, bắt lấy hai cánh tay nàng vặn ra sau lưng, rút ra sợi dây thừng buộc chặt lại.

Triệu Mẫn cắn môi ra máu, cái chết ẩn nhẫn trong lòng ngực lửa nóng như đốt đau nhức, giùng giằng hô to: "Lăng Như Vân! Ngươi đền đáp ta như vậy sao?"

"Dừng tay!" Lăng Như Vân nghiêm nghị quát bảo bọn họ ngưng lại. Bọn họ liền buông Triệu Mẫn ra, chẳng qua là đem nàng kéo đứng lên, giải đến trước mặt Lăng Như Vân

Lăng Như Vân thấy Triệu Mân trên người đầy bùn với máu, nhớ tới chi ân chữa thương tặng cơm, trong lòng dâng lên áy náy, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi... Ta cũng không muốn làm khó ngươi, ngươi cũng đừng giãy giụa nữa. Ngươi đã bị trúng một chưởng của ta, nếu còn vận công thêm chút nữa sẽ thương thấu đến phế phủ, nguy hiểm đến tính mạng."

Thật sự đúng như lời nàng nói, mới vừa hô to Triệu Mẫn cảm thấy ngực như lửa đốt, hừng hực hướng lục phủ ngũ tạng mà đốt vào. Nàng nôn ra vài ngụm máu, phí sức thở dốc, nhìn chằm chằm vào Lăng Như Vân miễn cưỡng phun ra mấy chữ: "Lăng đại nhân... Tỷ tỷ của ta...chân rất yếu...không phải là người Mông Cổ...cũng không phải là người trong giang hồ... Cầu ngươi...cầu ngươi...cầu ngươi không cần làm khó nàng...ta đi với ngươi..."

Lăng Như Vân tránh ánh mắt của nàng, vuốt cằm nói. "Sẽ không! Ta sẽ đem ngân lượng đến cho nàng, để cho nàng có cuộc sống ngày sau không lo cơm ăn áo mặc, ngươi yên tâm." Nàng nhận lấy nón lá rộng vành do thuộc hạ đưa tới, một lần nữa đội lên buộc chặt lại, vẫy tay nói: "Mang đi!"

Đoàn người áp giải Triệu Mẫn đi trở về, khoác mưa mà đi. Đi ngang qua con đường mòn ẩn ẩn trong rừng trúc, Triệu Mẫn hơi thở mong manh bỗng nhiên phát lực, góp nhặt lại một chút hơi tàn, thừa dịp Lăng Như Vân cùng đồng bọn buông lỏng không đề phòng, bất ngờ đánh ngã quan sai bên cạnh chưa kịp phòng bị, nhảy vào rừng trúc, nhất thời ở tại màn mưa che giấu mà vô tung vô ảnh.

Lăng Như Vân thấy nàng chạy trốn, kinh hãi giận dữ, vừa muốn đuổi theo lại bị thuộc hạ ngăn lại.

"Đại nhân! Rừng cây này có rất nhiều cỏ rườm rà, đều cao hơn nửa người. Trời lại mưa, chúng ta tìm không được đường đi, đuổi theo cũng vô dụng!"

Lăng Như Vân ảo não giậm chân, nổi giận mà nói: "Đã nói không thể vận công, nàng không muốn sống sao! Làm sao có thể chạy thoát?! Ta biết nhà nàng ta ở đâu, thương thế của nàng nặng như vậy có thể đi được mấy bước?! Lại có đường thủy, có thủy quân ở trên Hàn giang đang thao luyện, tướng quân lại là hảo hữu của phụ thân ta, mấy ngày trước ta cũng đã mượn hắn vài tốp thuyền phong tỏa lại đường thủy, hiện tại chắc cũng đã đến bến tàu." Bố trí chu toàn, Lăng Như Vân cách nhiều ngày như vậy mới làm khó dễ Triệu Mẫn, tất cả bởi vì chuyện này. Cụ thể một đứa nhóc con mới chập chững bước vào giang hồ, con cháu thế gia có thể cũng không giống nhau.

"Vậy bây giờ chúng ta..."

"Đi nhà nàng!"

Giông tố mùa hè, trút xuống cũng không được bao lâu, trời tờ mờ sáng liền ngừng. Chu Chỉ Nhược thấy đã hết mưa, liền cầm lấy hai cái sọt vuông đựng rau bố trí ổn thỏa, rửa mặt, chải đầu, thay áo, chuẩn bị ra cửa. Đang lúc nàng bận rộn ở bên trong, chợt nghe một tiếng lớn của cánh cửa như muốn bay ra, tiếp theo là một tiếng va đập mạnh truyền tới, tựa như có vật gì ngã trong sân. Nàng đi ra khỏi nhà nhìn một vòng, thấy một người đầy bùn với máu, nằm ở trong vũng nước mưa đọng lại trong viện.

"Mẫn..." Chu Chỉ Nhược thấy rõ người trước mắt, đột nhiên khí huyết công tâm, vành mắt đỏ bừng, họng cứng người cương, tay chân lạnh như băng.

"Chỉ...Nhược... Ta sắp chết..."

Tác giả:

Tiểu Quận chúa cố gắng sống sót.