Được thả đi Lôi đương nhiên sẽ lựa chọn mật báo, dù sao tiền thưởng truy nã Trình Hoán cũng đủ khiến mọi người điên cuồng.
Nhưng vệ sĩ của Diệp gia cũng nhận ra bóng dáng của anh ta, anh ta chính là người đã bắn Diệp Vi Dạng ngày đó.
Tay Tát Mễ bị tàn phế đương nhiên cũng có một phần của anh ta, là một kẻ phản bội, Diệp gia không cho anh ta chạy thoát, cũng không cần suy xét đến mặt mũi của bất kỳ kẻ nào.
Lôi bị áp giải đến ngã tư đường, trên đầu bị chụp một miếng vải đen.
Hắc bang xử quyết một người, xâu xa không chỉ đơn giản muốn gϊếŧ anh ta, mà còn muốn đe doạ những kẻ khác.
“Dạng Dạng, nhìn cho kỹ.”
Trình Hoán cố tình dùng nhũ danh người nhà gọi cô để kêu cô, Diệp Vi Dạng dựng hết lông tơ, bị anh nắm lấy cằm cưỡng bách nhìn về phía đầu hẻm.
Diệp Tu ngồi xổm trên mặt đất, anh trai dè dặt nho nhã của cô, luôn mặc đồ đen trắng, dáng người thon dài cường tráng thẳng tắp.
Anh ta nhíu mày lại, đôi mắt không chút gợn sóng vì em gái mất tích mà nôn nóng, đặc biệt là tối qua khi bọn họ phát hiện ảnh chụp Diệp Vi Dạng quần áo bất chỉnh ở trên xe.
Tên hỗn đản kia dám vũ nhục Dạng Dạng sao, anh ta muốn gϊếŧ chết Trình Hoán.
Khẩu súng được cài bên thắt lưng, con dao sắc bén lưu loát cắt đứt ngón út của người đàn ông.
Tiếng kêu thảm thiết lăng trì trái tim cô, cô nhắm mắt lại không muốn nhìn nữa, nhưng lại bị Trình Hoán cúi đầu cắn lên xương quai xanh.
“A......”
“Tôi kêu cô nhắm mắt sao? Tiếp tục nhìn.”
Ngón út bị chặt đứt buộc chủ nhân của nó phải nuốt vào, đây là thủ đoạn hắc bang thường dùng, dùng để đối phó với những kẻ phản bội.
Diệp Vi Dạng biết, cô cái gì cũng hiểu rõ, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là lần đầu tiên, che lại ngực không ngừng nôn khan.
Trình Hoán bắt cô lên một chiếc xe, hành động của anh rất bí mật, giống như bóng ma trong bóng tối, ngay cả những người của Diệp gia được huấn luyện bài bản cũng không phát hiện ra anh.
“Dám kêu lên tôi liền gϊếŧ hết các người.”
Tiểu thư mất tích bị người đàn ông khống chế trong tay, cô gái quần áo hỗn độn, trên cổ lộ ra ngoài có mấy dấu hôn.
Dấu vết quá ái muội, tài xế nuốt nuốt nước miếng, dưới sự uy hϊếp của Trình Hoán mà phát động xe.
Diệp Tu vẫn chưa hạ lệnh quay lại, đột nhiên âm thanh phát động ô tô vang lên, anh ta nhìn chằm chằm vào kính chắn gió phía sau xe, im lặng không lên tiếng nhắm ngay vào lốp xe.
“Tôi khuyên anh không nên làm như vậy.”
Từ bộ đàm của Diệp Tu truyền đến thanh âm quen thuộc của, Trình Hoán lúc đó khiêm tốn lạnh nhạt, lúc này lại lộ ra một tia bất cần đời tàn nhẫn cùng tà ác, bên cạnh anh có một giọng nữ đang hoảng sợ thở dốc, cô gái giống như đã chịu kinh hách, hô hấp cũng mang theo tiếng khóc nức nở.
“Dạng Dạng?”
Diệp Tu buông súng xuống, Diệp Vi Dạng ở đầu bên kia không dám lên tiếng, sau đó là một tiếng kêu rên, âm thanh ái muội của môi răng giao hòa bắt đầu cuồn cuộn không ngừng phát ra từ bộ đàm của mỗi người.
“Buông ra......”
“Hửm? Còn chưa quen sao?”
Anh hôn rất kịch liệt, Diệp Vi Dạng thống khổ mà hừ hừ.
“Trình Hoán, buông con gái của tao ra.”
Trình Hoán trước sau dùng súng ngắm vào đầu của tài xế, nghe thấy giọng nói của Diệp Cảnh Đình, tay anh tiến vào áo ngực của cô gái xoa bóρ ѵú.
“A......”
Tiếng tứ chi nam nữ giằng co hóa thành tà âm, nghe đến mọi người mặt đỏ tai hồng.
Đại tiểu thư của Diệp gia, là nữ thần trong lòng của bao người, cô gái cao ngạo mỹ diễm như vậy, lại rơi vào tay một tên thô bỉ tàn ác, lại là sát thủ hận thấu xương Diệp gia, không biết sẽ bị vũ nhục như thế nào.
Cha con Diệp gia cắn chặt răng, chiếc xe hoàn toàn nằm trong tầm bắn của bọn họ, nhưng Diệp Vi Dạng đang ở trên xe, súng cũng thành sắt vụn.
Cuối cùng, xe dựa vào yêu cầu của Trình Hoán chạy đến bên bờ sông, con sông với dòng nước chảy xiết trở thành ràn cản tốt nhất.
Trình Hoán nghênh ngang xuống xe, đánh ngất tài xế ném vào trong sông, tia nắng yếu ớt đã bị lãng phí, chạng vạng mưa gió sắp đến, mây đen dày đặc áp trên đỉnh đầu.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, mái tóc bị gió thổi không ngừng lay động, lông mi tuấn lãng bị hận ý dày đặc che đậy. Anh hít một hơi thật sâu, mùi bùn đất từng tấc xâm chiếm không khí trong phổi anh, giống như đêm hôm đó mẹ anh bị gϊếŧ, anh bị nhét vào trong cốp xe ngửi được mùi cái chết.
“Diệp Cảnh Đình!”
Trình Hoán dùng súng chĩa lên trán cô gái, vươn đầu lưỡi tham lam liếʍ láp cổ cô.
Chiếc áo sơ mi rộng mở của anh lộ ra một vùng ngực săn chắc, cơ bắp no đủ đầy mạch máu nhô ra và những vết sẹo dữ tợn, hình xăm đẫm máu, miệng đầy răng nanh.
Đồng tử Diệp Cảnh Đình căng chặt, Trình Hoán nhếch môi lãnh khốc mỉm cười, tàn nhẫn mà kéo xuống lớp áo mỏng trên bả vai cô gái, bả vai trắng nõn mượt mà lập tức lộ ra, anh hôn lên cổ cô, ái muội mà vỗ lên bả vai cô, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà thân mật.
“Ông nhận ra cái này chứ?”
Diệp Cảnh Đình đương nhiên nhận ra, hình vẽ trên ngực Trình Hoán ông đã nhìn qua vô số lần, ẩn trong gia phả của Thường gia mà mình đã tiêu diệt, chỉ có hậu nhân của Thường gia mới có hình xăm này trên người.
Nhưng Thường gia không thể nào có hậu nhân, trừ phi ——
“Cậu là......”
Nhiều năm như vậy, ông chỉ thả hổ về rừng một lần duy nhất. Đôi mắt đỏ hồng của Trình Hoán dần dần ăn khớp với đôi mắt của cậu bé năm đó, nhất thời không đành lòng gây lên sai lầm ngày hôm nay.
Lúc trước, vợ ông mang thai con trai, ông không đành lòng đối với đứa nhỏ này.
Lúc ấy ông nên bóp cò súng đưa Trình Hoán về trời, thì cũng không đến mức hại con gái của mình.
“Con trai của Thường Phong.”
Cậu bé năm đó đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông dáng người cường tráng vạm vỡ, anh chụp ảnh thân mật với Diệp Vi Dạng, bắn lên trên xe Diệp gia không chỉ là trò đùa ác ý.
Lúc này, cử chỉ hai người ái muội, làn da lộ ra ngoài của cô gái che kín dấu tay cùng dấu hôn.
Không thể nghi ngờ, bọn họ đã triền miên.
“Cậu muốn gì?”
Diệp Cảnh Đình nhíu mày, trong ảo giác, Trình Hoán cảm thấy cho dù anh nói muốn lấy lại mọi thứ của Diệp gia thì người cha này cũng sẽ cho anh.
Nhưng Trình Hoán không chỉ muốn như vậy, anh muốn nhìn thấy Diệp Cảnh Đình thống khổ, nếm thử cảm giác năm ấy nay cả xương cốt của mẹ anh cũng không tìm được.
“Tôi muốn gì ông không biết sao?”
Vừa dứt lời, “Roẹt” một tiếng, Trình Hoán kéo quần áo của Diệp Vi Dạng xuống, áo trong đơn bạc giống như cánh ve, ánh mắt cô gái ngốc lăng không hề trốn tránh, cánh tay người đàn ông vươn về phía trước, cố ý hoặc vô tình che khuất cảnh xuân sắc, đem mềm thịt tuyết trắng đọng lại thành bờ cát bình thản.
Cô nhìn chằm chằm vào mặt sông, dòng nước dồn dập bọt nước bắn tung toé, mà bình tĩnh trong mắt cô giống nưh vũng nước đọng, vừa tĩnh vừa động cực kỳ tương phản, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp hút vào đám mây đen, cô ngẩng đầu nhìn ba và anh trai ở bên kia bờ sông.
Diệp Vi Dạng nghe bà ngoại nói qua một vài chuyện cũ, trong vài câu nói, cô từng đồng cảm với cậu bé mất đi người nhà kia, không nghĩ đến lại chính là Trình Hoán.
“Ba...... ô”
Cô mới vừa hô lên một tiếng đã bị Trình Hoán cắn môi, cử chỉ ái muội là ám chỉ của Trình Hoán dành cho người của Diệp gia.
“Pằng pằng pằng! ——”
Tay anh xẹt qua bên hông, họng súng bắn nhanh ra, Diệp Tu đẩy ba mình ra, viên đạn để lại vết máu chạy dọc theo cánh tay Diệp Cảnh Đình.
“Tôi muốn cô ta, cơ thể của cô ta.”
Anh giơ tay lên, quả đạn khói bất ngờ rơi trên mặt đất trogn lúc hỗn loạn.
Sau một làn sương khói, hai người biến mất không chút dấu vết, chiếc váy ngoài của cô gái rơi trên bãi cỏ, rõ ràng là sự uy hϊếp và kɧıêυ ҡɧí©ɧ trần trụi.
---------------
Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình ra chương sớm và hoàn truyện nha