A Phi nói: “Đây là chuyện tốt.”
“Ừ”
Giang Ninh gật đầu.
Giang Ninh hiểu cảm giác mẹ con nhận lại nhau của hai người Phương Thu.
Đến bây giờ anh cũng không biết, mình nên hận Hà đạo nhân hay là nên cảm ơn ông.
Hận ông ấy, nếu không phải vì ông ấy thì những việc này cũng không xảy ra.
Nhưng không có ông ấy thì mọi việc dường như không biết sẽ phát triển theo hướng nào.
Nhưng sự tức giận trong lòng Giang Ninh đối với cái chết của Hà đạo nhân đã khiến anh thấy rõ rằng dù anh có trách móc ông bao nhiêu đi nữa thì Hà đạo nhân vẫn luôn có một vị trí khác biệt trong trái tim anh.
“Phương Hạ đã chết, sợ là nhà họ Phương sẽ không từ bỏ ý đồ, Dòng họ lánh đời trốn quá sâu “
Hai người trầm mặc một lát, Giang Ninh lại mở miệng.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, thản nhiên nói: “Những dòng họ lánh đời này đang tìm kiếm bí mật phía sau cực đạo quyền phổ, không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì”
Giang Ninh có trách nhiệm bảo vệ những người ở đây, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bất kỳ thế lực nào có thể ảnh hưởng đến trật tự của nơi này.
“Chỉ sợ là chỉ khi lấy được tất cả quyền phổ mới có thể biết được”
A Phi nghiêm túc gật đầu.
Chín tờ quyền phổ, Giang Ninh vốn đã có bốn tờ, Hà đạo.
nhân còn lấy được hai tờ, vậy là có sáu tờ, nhưng vì muốn làm khuấy động vũng nước đυ.c của Dòng họ lánh đời mà Giang Ninh đã đưa cho nhà họ Phương một tờ, không biết một tờ này, có thể dẫn tới bao nhiêu phong ba?
Với năm tờ quyền phổ trong tay Giang Ninh muốn lấy được tất cả chỗ còn lại sẽ mất rất nhiều thời gian.
Giờ đây mạng lưới tình báo bên phía quản gia Triệu đã liên tục phát tán ra khắp thế giới để tìm kiếm tung tích của cực đạo quyền phổ.
Còn giáo sư Lục Kính lại càng tập trung tinh thần vào nghiên cứu văn tự của các Dòng họ lánh đời.
Giờ xem ra thì rất nhiều chuyện phải bắt đầu từ Dòng họ lánh đời, bọn họ nhất định có biết một vài điều gì đó, về quyền phổ, về yng luẩn quẩn trong giang hồ, thậm chí là một vài nền văn minh trong quá khứ.
Giang Ninh không biết đằng sau đó còn có gì liên quan đến nữa.
Ít nhất thì bây giờ anh không biết.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rì Từ trước đến nay suy nghĩ của Giang Ninh đều rất thoáng.
Trọng tâm hiện tại của anh chủ yếu là ở trên người Lâm Vũ Chân, chỉ cần bảo vệ tốt cho cô, bảo vệ tốt người một nhà họ Lâm, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Cửa phòng mở ra, Phương Thu đi ra ngoài.
Nước mắt trên mặt anh ta vẫn còn rất rõ ràng, hốc mắt lại đỏ bừng, hiển nhiên là đã khóc rất nhiều.
Nước mắt đàn ông không dễ rơi nhưng vào thời điểm này thì cho dù là ý chí sắt đá cũng sẽ không nhịn được.
“Sư phụ.”
Phương Thu đi đến trước mặt Giang Ninh, bịch một tiếng, anh ta trực tiếp quỳ xuống: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi phải báo thù!”