Nắm đấm của bọn chúng còn chưa đυ.ng tới Giang Ninh thì đã bị anh đánh bay ra đâm vào trên cột cửa, hét thảm một tiếng, rồi sau đó phun ra một ngụm máu tươi!
“To gan! Lại dám đến nhà họ Phương gây chuyện! Người đâu!”
Thấy như vậy thì vài người khác lập tức hô to lên, bọn họ không ngờ rằng người tới đây lại có chút bản lĩnh, còn dám đả thương người của bọn họ.
Rầm rầm…
Trong phút chốc, mười mấy người xông ra bao vây Giang Ninh.
Lúc đó.
Phương Uy đứng trong phòng khách, gương mặt bao phủ một loại sát khí lạnh lẽo.
“Mày nói ai? Muốn đích thân tao ra cổng nghênh đón, thật là một đồ chó ngông cuồng!”
Ông ta quát lớn: “Gϊếŧ, sau đấy quăng ra ngoài!”
“Am”
Vừa dứt lời, một bóng dáng bay ngang vào đáp xuống cửa phòng khách, thoải mái kêu lên.
Con người của Phương Uy lập tức co rút lại thật mạnh.
Mười người canh cổng bên ngoài đều có thực lực không tệ, nhưng lúc này mới qua bao lâu đâu mà toàn bộ đều đã gục xuống rồi sao?
Ông ta cúi đầu liếc mắt nhìn tên người làm dưới chân kia, cả người cuộn tròn lại như một con tôm lớn cong lưng.
“Kẻ nào!”
Phương Uy lạnh lùng quát lớn một tiếng: “Đến nhà họ Phương gây rối, muốn chết à!”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Sau đó, một bóng dáng xuất hiện trong tâm mắt Phương Uy.
Phương Uy đột nhiên ngừng nói?
Ông ta chỉ nhìn chăm chằm vào chân của Giang Ninh, nhìn dáng vẻ bước đi của anh, mỗi một bước tựa như không có gì đặc biệt nhưng lại khiến cho ông ta cảm thấy mỗi một bước vô cùng đặc biệt!
Tựa như bước trên một nhịp điệu đặc biệt, khiến cho ánh mắt Phương Uy biến đổi.
Người tới không đơn giản!
“Nhà họ Phương không hề cao xa không với tới như vậy, cho nên mày cũng đừng quá đắc ý”
Giang Ninh thản nhiên nói: “Ông đã không chịu nghe lời tôi đưa người đến Đông Hải một cách an toàn, hoàn hảo thì tôi đây đành phải đích thân đến nhà thôi”
“Giang Ninh!”
Phương Uy phản ứng ngay lập tức.
Là Giang Ninh.
Anh ta vẫn dám đến nhà họ Phương, thật to gan, thật quá ngông cuồng mà…!
Sắc mặt Phương Uy sa sầm lại, hình như nhớ đến cái gì đó “Phương Hạ đâu?”